Chương 6.2

Lâm Tiếu lấy lại tinh thần, thần sắc bình tĩnh, trên mặt mang theo nụ cười: “Cô xem tôi hiện tại giống người muốn ly hôn sao?”

“Không giống,” cô ta không biết nhớ tới cái gì, nói, “Tôi chỉ là nói tin tức không phải sự thật.”

Cô gái kia họ Vương, con gái của một doanh nhân giàu có ở địa phương, gả cho phú nhị đại có gia cảnh tương đương.

Bởi vì so với nguyên chủ tuổi tác chênh lệch không nhiều, nên nói chuyện cũng dễ dàng hơn.

“Nhưng Thẩm Ly dù sao cũng là ngốc tử, cô còn có thể cùng anh ta chung sống cả đời sao?” Vương Đồng Đồng liếc mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương xanh độc nhất vô nhị trên ngón tay cô, đè nén một tia ghen tị trong lòng, nói: “Chúng ta dù sao cũng là chị em tốt, tôi nhất định sẽ giới thiệu một người đàn ông tốt cho cô.”

Lâm Tiếu nhìn cô ta một cái, ưu nhã mà nhấp ly hồng trà, cười: “Xét về ngoại hình, tôi có thể tìm được người hơn Thẩm Ly, không đâu. Xét về gia thế, lại có mấy nhà có thể sánh cùng Thẩm gia. Hơn nữa, tôi rất hài lòng hiện tại, không cần cô lo lắng.”

Vương Đồng Đồng ngơ ngẩn, đây vẫn là Lâm Tiếu sao?

Người phụ nữ luôn kìm nén sự tức giận mỗi khi nhắc đến Thẩm Ly, hôm nay đổi tính?

Cố nén sự bất an trong lòng, Vương Đồng Đồng tiếp tục nói: “Tôi chỉ cảm thấy người giống như cô, gả cho tên ngốc nhà họ Thẩm quá đáng tiếc, rõ ràng còn có những người tốt hơn……”

“Không nói Thẩm Ly là chồng của tôi, nhưng thân phận nhị thiếu gia Thẩm gia, cũng không đến lượt người ngoài xen vào.” Lâm Tiếu trên mặt khách khí, trong nội dung lời nói cùng khách khí không có nửa điểm quan hệ.

Vương Đồng Đồng trong lúc nhất thời kinh hãi.

“Hơn nữa, cô năm lần bảy lượt trước mặt tôi nói chồng tôi không phải, có phải quá đáng hay không?”

Lâm Tiếu không tính toán để người khác tỳ ý bố trí Thẩm ly, loại tâm trạng này rất phức tạp, cô cùng Thẩm Ly kỳ thật cũng không có ở chung mấy ngày, nhưng tâm lý bảo vệ này thực sự không thể nhịn xuống.

Cô lại không phải nguyên chủ, không có hứng thú dung nhập đám người này, càng không có hứng thú phụ họa.

Sở dĩ cô đồng ý đến đây, chỉ là nghĩ thay đổi tâm tình, gϊếŧ thời gian mà thôi.

Vương Đồng Đồng ngây người trong chốc lát, Lâm Tiếu trước mặt dường như trở thành một người khác, làm cô ta trong lúc nhất thời không nói nên lời, sau đó càng thêm sững sờ.

“Trước kia là tôi quá nhu nhược, khiến người ta cho rằng tôi hiền lành, xin lỗi a.” Lâm Tiếu hơi hơi mỉm cười, chuyển chủ đề, “Vài ngày trước tôi nghe nói nhà chồng cô đầu tư vào hạng mục đều bị thiếu hụt không ít tiền, thuế vụ cũng xảy ra vấn đề, nếu không phải có cha vợ giúp đỡ, năm nay sợ là chật vật…… Ai, cô cũng không dễ dàng.”

Mấy người đang nói chuyện bên cạnh dần dần im lặng, nhìn về phía Lâm Tiếu bên này.

Vương Đồng Đồng sắc mặt khẽ biến.

“Tôi còn có việc phải làm, xin lỗi.” Tâm trạng bị phá hỏng, Lâm Tiếu không tính toán ở lại, xách theo túi đứng dậy rời đi.

Nhìn theo bóng dáng cô, Vương Đồng Đồng xiết chặt ngón tay, cúi đầu giấu đi sắc mặt khó coi.

Trời đã về chiều, mặt trời sắp lặn, tia nắng cuối cùng cũng sắp biến mất.

Vị trí của nhà hội sở này có chút hẻo lánh, bên ngoài cũng không có người.

Một trận gió lạnh thổi tới, Lâm Tiếu trong đầu không khỏi hiện lên những cảnh ma quỷ, nhất thời nhịn không được da đầu tê dại.

Cũng may lúc đến mang theo tài xế, ở bên ngoài chờ, cô bước chân nhanh hơn vài phần.

Sau đó, cô thấy được một người không nên xuất hiện ở chỗ này.

Tia sáng cuối cùng vẫn chưa tắt hẳn, mơ hồ nhàn nhạt phủ ở trên người anh, đuôi tóc hơi xoăn cũng nhiễm một tầng vàng ấm, làm nổi bật ngũ quan đường nét mềm mại hiếm có ở trên người.

Lâm Tiếu giật mình tại chỗ, một hồi lâu mới hồi phục:

“Sao anh lại tới đây?”