Chương 8

Chương 8

“ Thật xin lỗi, tay của tôi nó có ý nghĩ của chính mình.”

Không hề có thành ý xin lỗi, Lâm Tiếu đặt chiếc cốc trong tay xuống, “Tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được.”

Cầm lấy túi, cô xoay người rời đi.

Lúc này, người đàn ông vẫn luôn ngồi quay lưng lại với cô đứng dậy đuổi theo.

Thẩm Nguyên Châu tháo mắt kính xuống, cầm lấy khăn tay do nhân viên phục vụ đưa cho lau kính, vẻ mặt u ám chuẩn bị nổi trận lôi đình.

Lâm Tiếu đi ra khỏi nhà hàng, vẫn còn giữa trưa.

Cô nhìn bên ngoài đang còn nắng to, lấy ra di động, chuẩn bị gọi tài xế tới đón.

Lại vào lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân.

“Tiếu Tiếu.”

Thanh âm này……

Lâm Tiếu xoay người lại.

“Thẩm Ly?” Kinh ngạc nhìn anh, đây vẫn là lần đầu tiên anh kêu tên cô. Phát hiện anh cơ hồ là sau lưng theo kịp, Lâm Tiếu nháy mắt minh bạch cái gì, “Thẩm Nguyên Châu kêu anh tới?”

Thẩm Ly nhìn cô, “Ừ.”

Lâm Tiếu vừa muốn nói, anh vẻ mặt bị thương mà nhìn cô, hỏi: “Ở trong mắt cô, tôi cũng là ngốc tử sao?”

Nghe được anh nói lời này, làm sao Lâm Tiếu có thể không biết rằng anh đã nghe thấy tất cả mọi thứ.

Thẩm Ly cơ hồ sẽ không rời đi Thẩm gia, tài xế đưa cô đi cùng, mà Thẩm Ly lại có thể trước cô một bước xuất hiện ở chỗ này, nói không phải có người cố ý an bài cô đều không tin.

Thẩm Nguyên Châu thật đúng là cố chấp, thủ đoạn trẻ con như vậy cũng dùng.

Lâm Tiếu nhìn Thẩm Ly như vậy, cũng không vội mà giải thích, cô tiến lên một bước, nhón mũi chân duỗi tay xoa xoa đầu anh, cười một tiếng: “Đồ ngốc.”

“Đồ ngốc cùng ngốc tử có cái gì khác nhau?”

“Cái này còn tuỳ thuộc vào hoàn cảnh.”

“Hoàn cảnh?”

Thẩm Ly không quá minh bạch, nhưng từ ánh mắt của cô không cảm giác được ác ý, ngược lại có loại cảm giác ấm áp. Nhưng nghĩ đến vừa rồi cô cùng người kia đối thoại, Thẩm Ly vẫn là có chút khổ sở.

“Ly hôn là chỉ cô sẽ rời đi sao?”

“…… Không sai biệt lắm là ý tứ này.”

“Cô sẽ rời xa tôi sao?”

Lâm Tiếu hơi khựng lại, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Đáp án là khẳng định.

Nhưng lúc này, Lâm Tiếu đột nhiên có điểm nói không nên lời, liền ba phải cái nào cũng được mà trả lời: “Tôi cũng không biết.”

Thẩm Ly hơi hơi cúi đầu, giống như một con chó hoang bị bỏ rơi, làm người ta cảm thấy không đành lòng.

Ngón tay anh lướt qua đuôi tóc hơi quăn, sợi tóc của anh rất mỏng, thực mềm mại, tựa như bộ dáng anh lúc này.

Lâm Tiếu trấn an nói: “Thẩm Ly, không phải em sẽ rời xa anh, mà là có một ngày anh sẽ lựa chọn đi con đường của chính mình.”

“Anh không ngốc, anh chỉ là không cẩn thận quên đi một số việc. Lại chờ một đoạn thời gian, chờ anh đem ký ức tìm về, mọi thứ đều sẽ tốt. Đến lúc đó, sẽ không có ai dám khi dễ, cũng sẽ không có ai dám nhục nhã anh.”

Lâm Tiếu cũng không biết là anh có hiểu không, cư nhiên nói với anh những điều này.

Có lẽ, là bởi vì nhìn thấy ánh mắt của anh như vậy, thật sự quá đau lòng.

Ai, mất đi ký ức vai ác thật sự làm cô không thể làm chuyện trái với lương tâm, thậm chí còn cảm thấy tội lỗi khi lừa dối.

Lâm Tiếu trong lòng thở dài, nhưng không hối hận khi nói điều này.

“Thật sự?”

“Đương nhiên.”

Thẩm Ly tin, sự trầm mặc lúc trước biến mất, cặp mắt kia khôi phục thần thái, xinh đẹp lại sạch sẽ.

Nhìn thấy anh như vậy, Lâm Tiếu cũng nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên là cái hài tử.

(cái hài tử: ý chỉ một đứa trẻ)

Một lát sau, tài xế lại đây.

Trong xe.

Lâm Tiếu thắt dây an toàn, một bên nhìn về phía Thẩm Ly bên cạnh, bắt gặp ánh mắt của anh, hỏi: “Vừa rồi anh ăn ở nhà hàng sao?”

“Ừ.”

Lâm Tiếu nhìn về phía ngoài cửa sổ, hiện tại Thẩm Ly đã không bài xích cô, cũng không cần thiết ở lại Thẩm gia.

Từ sau khi hai cô em gái chồng trở về, hơn nữa còn có Mạnh Ức Hàm cùng cha Thẩm, Thẩm Ly liền càng giống một con chó hoang sống nhờ ở đậu trong Thẩm gia, khắp nơi đều phải thận trọng, xem sắc mặt người khác.

Tiểu hài tử vốn là rất nhạy cảm với những cảm xúc này, Thẩm Ly không nói, không có nghĩa là cô không nhìn thấy.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Tiếu vẫn là quyết định mang Thẩm Ly dọn ra ngoài, ý tưởng này đã có từ vài ngày trước, dù sao nguyên chủ cũng sở hữu một bộ bất động sản, ở khu dân cư cao cấp phía đông thành phố.

“Chú Lưu, trước không quay về, đi tiểu khu Lai Nhân.”

“Được, thiếu phu nhân.”

Chiếc xe rẽ vào một góc, lái về phía đông của thành phố.

Ước chừng mười phút sau, xe chậm rãi tiến vào tiểu khu Lai Nhân.

Nhân viên bảo vệ ở cổng nhận ra được biển số xe của nguyên chủ, trực tiếp cho đi vào.

Bãi đỗ xe ngầm.

“Chú Lưu, hôm nay chú về trước đi, lát nữa cháu sẽ tự mình lái xe về.”

Đương nhiên tài xế không có phản đối, nghĩa là hôm nay được nghỉ phép, có thể trở về cùng con gái, đem chìa khóa xe cho cô, nói: “Vậy cô có yêu cầu gì thì gọi điện thoại cho tôi.”

Lâm Tiếu gật đầu.

Nguyên chủ vốn ở tầng 2, phòng 502, sau khi nhận dạng dấu vân tay, cửa mở ra.

Bởi vì rất ít trở về, cho nên bên trong nhìn không hề có hơi người.

Lâm Tiếu bật đèn lên.

Trong nhà trang trí cùng dụng cụ đều phủ một lớp bụi, không gian rất lớn, hơn một trăm mét vuông, trang trí cũng rất xa hoa. Chỉ là thật lâu không ai ở, chậu cây trong phòng khách đã ngả vàng.

Lâm Tiếu kiểm tra khắp nhà, điện, nước, máy sưởi đều không có gì vấn đề, cơ bản có thể trực tiếp vào ở.

Đến lúc đó kêu người dọn dẹp lại đây quét tước một chút liền tốt.

Quyết định xong, Lâm Tiếu nhìn về phía Thẩm Ly đang ngủ gật trên ban công, đẩy cửa kính ra đi đến bên cạnh anh, nói: “Về sau chúng ta liền ở nơi này đi.”

Nghe được thanh âm của cô, Thẩm Ly mở mắt ra, hơi ngẩng đầu nhìn cô.

Dưới ánh mặt trời, cả người anh như phủ một tầng ánh sáng vàng nhạt dịu dàng, đường cong góc hàm quả thực có thể đơn độc xuất đạo, đẹp đến làm người ta không rời được mắt.

Nếu không phải cặp mắt kia thời điểm nhìn về phía cô quá mức ngây thơ, cô đã có thể giương nanh múa vuốt tội lỗi lên rồi.

Sắc đẹp lầm người, lời này quá có đạo lý.

(ý nói vẻ đẹp đánh lừa mọi người)

Không hổ là người nhớ nhung nữ chính, chỉ bằng gương mặt này, cũng đủ làm người ta hoa mắt rồi.

Ngơ ngẩn một lát, Lâm Tiếu rất nhanh liền khôi phục thần sắc như bình thường.

Mà Thẩm Ly rõ ràng như đang đi vào cõi thần tiên hơn nửa ngày mới phản ứng lại lời cô nói.

“Không quay về sao?”

“Trờ về, chung quy vẫn luôn cùng ba chào hỏi.”

Lâm Tiếu nhìn bộ dáng anh không thèm di chuyển vị trí, cười một chút, “Anh sẽ không sợ em đem anh bắt cóc sao?”

“So với ở nơi đó, tôi càng muốn bị Tiếu Tiếu bắt cóc.”

“……” Đây là hoàn toàn tin tưởng cô nha, đây là vai ác đang tăng độ hảo cảm với cô sao?

Cẩn thận hồi tưởng, hai người ở chung thời gian cũng hơn mười ngày, đứa nhỏ này trừ bỏ vẻ mặt đề phòng cùng sợ hãi lúc cô mới tới, về sau cơ bản sẽ không sợ cô nữa, ngược lại thường xuyên lộ ra ánh mắt mờ mịt sạch sẽ, đó là sự hồn nhiên mà một đứa trẻ năm tuổi nên có.

Hai người ở lại một lát liền chuẩn bị rời đi.

Thời điểm rời đi, Lâm Tiếu gọi anh lại.

“Anh đem dấu vân tay lưu vào đi, đến lúc đó anh liền có thể tùy ý ra vào, khi quên mang chìa khóa cũng không sợ.” Lâm Tiếu một bên nói, một bên nắm lấy tay anh ghi dấu vân tay vào.

Nhưng mà, lúc này Lâm Tiếu như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, cái hành động này của chính mình không lâu nữa trong tương lai sẽ dẫn sói vào nhà.

“Được rồi.”

Lâm Tiếu bảo anh làm thử, xác nhận thành công xong, “Nơi này về sau chính là nhà của chúng ta.”

Thẩm Ly nhìn cô, “Nhà của chúng ta.”

Lặp lại câu nói đó xong, trong lòng anh rất là nhảy nhót.

Lâm Tiếu vừa quay đầu lại liền bắt gặp được nụ cười hiếm thấy trên mặt anh, có điểm ngơ ngẩn.

Nụ cười nhanh chóng biến mất, Thẩm Ly có chút bất an mà nhìn cô, “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Lâm Tiếu lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp này đúng là muốn gϊếŧ người, cố tình bản thân còn không tự biết.

Đặc biệt là lúc anh cười rộ lên, quả thực là mê hoặc người phạm tội.

Lại vào lúc này, di động vang lên.

Lâm Tiếu lấy di động ra, nhìn thấy hiển thị tên người gọi, cô nghi ngờ mà tiếp nhận.

Thẩm Ly không có việc gì làm, đang nhìn về phía cô.

Không biết bên kia nói gì đó, Lâm Tiếu sắc mặt như thường, đáy mắt thần sắc phai nhạt không ít.

“Nếu anh không có chuyện gì khác, tôi cúp máy trước.” Không đợi đối phương nói cái gì, Lâm Tiếu đem điện thoại cắt đứt, nhìn về phía Thẩm Ly đang gối đầu trên bàn, “Chúng ta phải về rồi.”

Nghe vậy, Thẩm Ly liền ngoan ngoãn mà đứng lên.

Trên đường trở về, ước chừng là do ánh nắng ngoài ban công quá dễ chịu, Thẩm Ly vừa lên xe liền cảm thấy buồn ngủ, Lâm Tiếu đành phải để anh ngủ ở ghế sau.

“Đừng quên thắt dây an toàn.”

“Ừ.”

Thẩm Ly đáp ứng nằm xuống, thân thể giãn ra, mi nhíu chặt cũng buông ra.

Tiếp theo, anh an tâm mà ngủ.

Từ kính chiếu hậu nhìn đến bộ dáng anh, Lâm Tiếu thật sự không thể liên hệ anh cùng với vai ác trong sách.

Bộ dáng không hề phòng bị này, chính là hài tử sao.

Lâm Tiếu hơi mỉm cười, lái xe hướng Thẩm gia đi tới.

Khi đi qua một ngã tư, từ xa đã nhìn thấy đèn đỏ.

Lâm Tiếu tấp vào lề dừng lại xe, lại đột nhiên nhìn đến phía trước cách cô 5 mét trên vỉa hè, một thanh niên đi bộ quá vội vàng không cẩn thận đá vào đôi nạng của ông cụ, không có nạng ông cụ té ngã trên đất, người thanh niên rất nhanh chìm ở trong đám người.

Trên vỉa hè, ông cụ tựa như bị ngăn cách bởi một hàng rào trong suốt, người đi đường ngầm tránh xa ông.

Lâm Tiếu nghĩ nghĩ, xuống xe.

Đèn xanh vừa vặn sáng lên.

Lâm Tiếu đã đi tới chỗ ông cụ, đỡ ông dậy, “Ông không sao chứ?”

Bước chân của những người qua đường vội vã dường như chậm lại rất nhiều.

Lâm Tiếu còn có thể nghe được những lời thì thầm bàn tán, nhìn đến chiếc xe của cô cùng với bộ quần áo trên người giá cả cũng không thấp, không khỏi cảm thán quả nhiên kẻ có tiền chính là tùy hứng, đều không sợ gặp gỡ ăn vạ.

“Ông có bị thương hay không?” Lâm Tiếu đem chiếc gậy trên mặt đất nhặt lên, đưa cho ông, “Cháu đưa ông đi bệnh viện nhé?”

“Không cần,” ông cụ nhìn cô, lại liếc mắt một cái, cười nói, “Tiểu cô nương sẽ không sợ ta là ăn vạ sao?”

“Cháu cảm thấy ông không phải.”

“Như thế nào không phải?”

“Trực giác.”

Cô lại không phải kẻ ngốc, ông cụ quần áo tuy rằng mộc mạc, nhưng chiếc nhẫn ngọc bội trên tay lại rất xa xỉ, hơn nữa khí chất cả người thanh cao, thấy thế nào cũng không phải là ăn vạ.

Tiếp xúc nhiều với trang sức đắt tiền và những người giàu có, mưa dầm thấm đất tự nhiên liếc mắt một cái là có thể nhìn ra vài thứ.

Ông cụ trước mắt này, cho dù không phải là giáo sư đại học, cũng là xuất thân đại phú đại quý.

Nghe được lời cô nói, ông cụ ha hả nở nụ cười, sau đó nhìn về phía xe cô đang đi, nhìn không tới bên trong. Ông cụ thu hồi tầm mắt, hỏi: “Tiểu cô nương một mình đi ra ngoài sao?”

Vấn đề này có điểm làm người ta khó hiểu, nhưng Lâm Tiếu vẫn là trả lời.

“Không phải, chồng cháu buồn ngủ trên đường đi, ở trong xe ngủ rồi.”

“Tiểu cô nương tên gọi là gì?”

“Lôi Phong.”

Lâm Tiếu trong lòng không muốn tiết lộ quá nhiều thông tin, đối với cô, giúp đỡ người già chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì.

Ông lão đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo liền cười ha ha.

Nhìn ngũ quan ông cụ giãn ra, không biết vì cái gì cho cô một loại cảm giác thập phần quen thuộc, nhưng nguyên chủ hiển nhiên không có người này trong trí nhớ.

Lâm Tiếu xuất thần một lát, ông cụ biểu tình hòa ái hỏi: “Tiểu cô nương không biết có thuận tiện hay không giúp lão nhân gọi xe?”

“Thuận tiện,” Lâm Tiếu nhìn về phía đầu gối ông có dính một chút tro bụi, “Ông thật sự không cần đi bệnh viện nhìn xem sao?”

“Không cần, lão nhân rõ ràng thân thể của mình.”

Lâm Tiếu cũng không khuyên nữa, đi đến ven đường duỗi tay gọi một chiếc taxi.

Nhìn thấy ông lên xe, lúc này nghe được chuông điện thoại trên ngươi ông vang lên, Lâm Tiếu nhìn đến biểu tình trên mặt ông rõ ràng đã phai nhạt rất nhiều, cũng không để ý, giúp ông đóng cửa xe.

Quay trở lại xe của mình, Lâm Tiếu lại đợi một cái đèn xanh đèn đỏ mới rời đi.

Sau khi cô đi, chiếc taxi bên đường vẫn không có rời đi.

Tài xế thấy ông cụ tiếp điện thoại, vốn định mở miệng dò hỏi địa chỉ, lại không có cơ hội mở miệng, chủ yếu là lão nhân bình tĩnh uy phong làm hắn không có can đảm mở miệng cắt ngang.

Cảm giác áp bách mạnh mẽ như vậy khiến xe vốn đã chật nay lại càng thêm chật chội, tài xế không dám tỏ ra khí thế, cả người ủ rũ như gà.

……

“……Gửi một bản sao khác của thông tin vào hộp thư cho ta.”

Sau khi cúp điện thoại, lão nhân nhìn về tài xế phía trước, nói một cái địa chỉ.

Thực mau, di động của ông cụ nhận được một phong bưu kiện, mở ra ——

Mặt trên ảnh chụp chính là Lâm Tiếu vừa rồi.