Chương 9: Bánh Ngon Quá

Thẩm Nguyệt Dao chiên bánh củ cải sợi xong liền bỏ vào một cái sọt nhỏ.

Trong nhà không mua nổi chậu gốm, cái sọt đựng đồ ăn này vẫn là được bện bằng vỏ bắp sạch sẽ.

Là đại tẩu Tô gia làm, ngày thường có thể dùng để đựng đồ ăn.

Làm xong xuôi, Thẩm Nguyệt Dao đi vào trong sân dùng giọng dịu dàng nói với Đại Bảo và Nhị Bảo: “Đại Bảo, Nhị Bảo, rửa tay rồi về phòng ăn cơm.”

Đại Bảo và Nhị Bảo đều ngẩn ngơ cả người, nữ nhân này thế mà lại nói chuyện với bọn họ bằng giọng điệu dịu dàng như vậy, còn gọi bọn họ ăn cơm.

Hai đứa nhỏ mở to hai mắt nhìn, xác định không có nghe lầm, bọn họ vội vàng rửa tay rồi về phòng ăn cơm.

Ngồi trước bàn ăn, Đại Bảo và Nhị Bảo nhìn bánh củ cải sợi trong sọt, nước miếng đã sắp chảy ra ngoài.

Chỉ ngửi mùi thơm đã cảm thấy ăn ngon, nhìn dáng vẻ chiên vàng xốp giòn kia, càng có thể khẳng định là ăn rất ngon.

Thẩm Nguyệt Dao nhìn ánh mắt của hai người, dịu dàng nói: “Đây là bánh củ cải sợi do nương làm, làm nhiều, ăn không hết sẽ lãng phí, buổi sáng hôm nay các con phải ăn nhiều một chút, ăn cơm no mới có sức lực làm việc.”

Thẩm Nguyệt Dao biết lúc trước mang lại bóng ma quá lớn cho hai đứa nhỏ, nếu nàng lập tức thay đổi quá nhiều thì hai đứa nhỏ sẽ không tin.

Đơn giản liền cứ nói chuyện như vậy, vậy thì bọn họ mới dám ăn uống thoải mái.

Đại Bảo và Nhị Bảo khẽ chớp mắt, thì ra nữ nhân này muốn bọn họ làm việc, cho nên mới có thể cho bọn họ ăn ngon.



Nhưng bọn họ vẫn rất vui vẻ.

Thẩm Nguyệt Dao đẩy bánh củ cải sợi đến trước mặt bọn họ, nói: “Có hơi nóng, ăn từ từ.”

“Có thể vừa ăn bánh củ cải sợi vừa ăn cháo.”

Hình như Đại Bảo và Nhị Bảo đã đói lả, cũng không quan tâm tới việc có nóng hay không, duỗi tay liền cầm lấy bánh củ cải sợi.

Đại Bảo cầm một cái, dùng miệng ra sức thổi, cho đến khi độ ấm vừa vặn mới đưa cho Nhị Bảo, nói: “Đệ đệ, cái này có thể ăn rồi.”

Nhị Bảo lắc đầu nói: “Ca ca ăn đi, đệ ăn cái này.”

Thẩm Nguyệt Dao nhìn hai huynh đệ nhường nhau, trong lòng cũng rất vui mừng.

“Mau ăn đi, còn có rất nhiều, thích ăn thì nương lại làm tiếp.”

Thẩm Nguyệt Dao cũng cầm một cái, thổi mấy cái rồi nhẹ nhàng ăn.

Nàng cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, nhưng còn thiếu chút gia vị.

Nếu gia vị đầy đủ thì hương vị sẽ càng ngon hơn.



Nhị Bảo cắn một ngụm bánh củ cải sợi, ăn vào trong miệng, sau đó sợ ngây người.

Cậu trừng lớn đôi mắt, ngơ ngác nhìn bánh củ cải sợi ở trước mặt, từ trước đến nay cậu chưa từng được ăn món ăn nào ngon như vậy.

Ngon quá.

Đại Bảo cũng ngẩn người, nhịn không được liên tiếp ăn vài miếng, không qua tâm bánh có chút nóng.

Cậu cẩn thận ngẩng đầu nhìn Thẩm Nguyệt Dao.

Đôi lông mi nhỏ của cậu khẽ run rẩy, có chút khó hiểu.

Thẩm Nguyệt Dao đang cúi đầu ăn cơm, đương nhiên nàng biết Đại Bảo đang nhìn nàng.

Nàng sợ nhìn qua sẽ làm hai đứa nhỏ không được tự nhiên, cho nên giả vờ như không biết gì cả, chỉ dùng dư quang nơi khóe mắt để nhìn bọn họ.

Nhị Bảo ngoan ngoãn ăn, trên mặt mang theo nụ cười, vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn, trên gương mặt lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu, rất đẹp.

Dường như Thẩm Nguyệt Dao đã phát hiện ra đại lục mới vậy, có loại cảm giác muốn chọc vào má lúm đồng tiền của Nhị Bảo.

Cậu ăn tương đối chậm, giống như không nỡ ăn vậy, dáng vẻ chậm rãi hưởng thụ món ăn ngon.

Đại Bảo ăn nhanh, cắn từng miếng to.