Chương 8: Huynh Đệ Nương Tựa Nhau

Lúc này bên ngoài sân, Đại Bảo và Nhị Bảo đang rửa rau dại ở một góc trong sân.

Động tác rửa rau của hai người rất quen thuộc, vừa nhìn đã biết bọn họ thường xuyên rửa rau.

Nhị Bảo lặng lẽ nói với Đại Bảo: “Ca ca, người phụ nữ xấu xa này đang làm gì vậy?”

Lúc trước Nhị Bảo lớn lên trong hoàn cảnh bị ngược đãi nên nhát gan, không dám nói chuyện, bởi vì trong thời gian dài không nói chuyện nên lúc cậu nói chuyện thì phát âm không được rõ ràng lắm.

Nhưng Đại Bảo hiểu ý của đệ đệ mình, cậu lặng lẽ nói: “Nàng bảo chúng ta làm cái gì thì chúng ta làm cái đó, chỉ cần chúng ta nghe lời thì sẽ không bị đánh.”

“Ca ca, nói cho cha.”

Đại Bảo kiên nhẫn nói: “Cha bị bệnh, chúng ta phải hiểu chuyện một chút.”

Đại Bảo biết, có đôi khi cha có việc nên không thể vẫn luôn ở nhà, nếu bọn họ tố cáo, chọc nữ nhân kia tức giận, chỉ cần cha không ở nhà thì chắc chắn nữ nhân kia sẽ đánh bọn họ gấp bội.

Cho nên thời gian dài, bọn họ đều không nói gì cả.

Đại Bảo chỉ muốn bảo vệ đệ đệ, không để đệ đệ tiếp tục bị đánh.

Lần trước đệ đệ bị đánh, có một lỗ tai đã không thể nghe rõ âm thanh.

Cho nên lúc Đại Bảo thì thầm nói nhỏ vào bên tai trái của đệ đệ, đệ đệ sẽ không nghe được, chỉ có thể nói chuyện ở bên tai phải của đệ đệ.

……



Thẩm Nguyệt Dao cũng không biết suy nghĩ trong lòng của hai đứa nhỏ, nàng đang chuyên chú nấu cơm.

Đầu tiên nàng quẹt que diêm nhóm lửa, đợi nồi nóng lên liền bỏ dầu vào, chiên bánh củ cải sợi.

Rất nhanh, mùi thơm liền tỏa ra ngoài.

Đại Bảo và Nhị Bảo ngửi được mùi thơm, đều có chút ngơ ngác.

Nhị Bảo nhìn ca ca của mình, khóe miệng đã chảy nước miếng, nhịn không được hít vào một hơi thật mạnh, nói: “Ca ca, thơm quá, thơm quá.”

Bụng của Đại Bảo cũng vang lên tiếng lộc cộc, nhưng cậu giống như đã quen với cảm giác đói khát.

Đúng là rất thơm, hình như nữ nhân kia đang làm đồ ăn ngon ở trong phòng bếp.

Đại Bảo và Nhị Bảo rất đói bụng, cũng rất muốn ăn gì đó, nhưng bọn họ không dám nói với nữ nhân kia.

Bọn họ sợ bị đánh.

Mỗi khi nữ nhân kia có tâm trạng tốt thì sẽ làm cơm cho bọn họ ăn.

Lúc tâm trạng không tốt thì sẽ cho bọn họ nhịn đói.

Nếu cha ở nhà thì nữ nhân kia vì muốn lấy lòng cha mà sẽ cho bọn họ ăn cơm.

Nhưng cha không ở nhà thì bọn họ đói bụng cũng không dám nói.



Đại Bảo cũng đói, nhưng cậu càng đau lòng đệ đệ hơn.

“Một lát nữa chúng ta lên núi nhặt củi lửa, đi lên núi một chút, xem thử có trứng gà rừng hay không.”

Trong lúc bọn họ đi lên núi nhặt củi lửa, lúc may mắn, thỉnh thoảng có thể tìm được trứng gà rừng hay trứng chim gì đó, bọn họ có thể nướng ăn ở trên núi, như vậy cũng có thể lót bụng một chút.

Đó là đồ ăn ngon nhất mà bọn họ có thể ăn được.

Có đôi khi nãi nãi cũng sẽ trộm nhét một ít đồ ăn cho bọn họ.

Nếu không có lẽ cậu và đệ đệ đã sớm chết đói rồi.

Nhưng nãi nãi của bọn họ cũng rất vất vả, đôi mắt của nãi nãi không thấy rõ.

Đại Bảo khẽ nhíu chân mày, dáng vẻ trông rất ưu sầu.

“Ca ca, đệ không đói bụng.” Nhị Bảo không muốn làm ca ca lo lắng, cho nên cậu liền nói mình không đói bụng.

Đại Bảo duỗi tay nhẹ nhàng lau nước miếng chảy ra ở khóe miệng của đệ đệ.

Cậu biết đệ đệ đói, chỉ là đệ đệ không nói.

Hai người là song bào thai, đều đã ba tuổi, nhưng Đại Bảo vẫn luôn cảm thấy mình là ca ca, cho nên phải chăm sóc đệ đệ.

Có thể nói hai đứa nhỏ là sống nương tựa lẫn nhau đến ba tuổi.