Chương 10: No Bụng

Cho dù là như vậy, trong lúc ăn cơm, hai đứa nhỏ đều không phát ra tiếng động, cho dù ăn mặc cũ nát, những từng cử chỉ và hành động đều mang theo khí chất ưu nhã.

Cũng may Thẩm Nguyệt Dao nấu nhiều.

Đại Bảo và Nhị Bảo mỗi người đều ăn ba cái bánh nhỏ, Thẩm Nguyệt Dao ăn hai cái.

Bánh không lớn, ăn hai cái hoàn toàn không no, huống chi hiện tại cơ thể này rất béo, sức ăn lớn, muốn ăn nhiều đồ vật.

Nhưng Thẩm Nguyệt Dao muốn giảm béo nên chỉ có thể ăn ít.

Thân thể này cũng không phải ăn nhiều nên béo lên, mà là lúc trước ăn quá nhiều đồ vật lung tung rối loạn, trúng chút độc tố, độc tố kia không có hại với cơ thể, nhưng lại làm cơ thể người béo lên.

Nếu muốn giảm béo, một là ăn ít rèn luyện nhiều, một cái khác là uống thuốc, giải độc tố.

Nhưng thời đại này, chẳng những văn hóa ẩm thực lạc hậu, mà ngay cả điều kiện khám chữa bệnh cũng vô cùng tệ, trong thôn hoàn toàn không có đại phu, cũng chỉ có trấn trên có một dược đường, có đại phu ngồi khám bệnh, khám bệnh và bốc một bộ thuốc ít nhất cũng phải tiêu tốn hơn một trăm văn tiền.

Các thôn dân bị đau đầu nhức óc gì, nếu như không nghiêm trọng thì đều tự mình chữa trị.

Nếu không thì chịu đựng.

Cũng chỉ có vấn đề nghiêm trọng mới có thể đi tìm đại phu.



Ăn cơm no, Đại Bảo và Nhị Bảo rất tự nhiên cầm lấy chén đũa và cái muỗng đi ra trong sân rửa.

Thời tiết này mới vừa sang đầu xuân, còn có chút lạnh.

Thẩm Nguyệt Dao nói: “Các con đi chơi, để nương rửa cho.”

Mặc dù Đại Bảo và Nhị Bảo không rõ vì sao nữ nhân này lại không giống trước kia, nhưng bọn họ đã quen nghe lời, cũng không nói cái gì.

Thẩm Nguyệt Dao rửa sạch sẽ chén đũa mang đi cất xong, sau đó đi vào không gian của mình.

……

Đại Bảo và Nhị Bảo đi vào trong sân, hai người lặng lẽ nhìn vào trong phòng, xác định nữ nhân kia không mắng bọn họ cũng không đánh bọn họ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhị Bảo dùng tay ôm bụng nói: “Ca ca, bánh ngon quá, cũng ăn no.”

Đại Bảo gật đầu nói: “Ừm, ăn ngon, huynh cũng ăn rất no.”

Nhị Bảo nói: “Ca ca, nếu nữ nhân kia vẫn luôn như vậy thì tốt rồi.”

Đại Bảo nhắc nhở nói: “Chúng ta không thể tin tưởng nàng, nói không chừng nàng đang chuẩn bị ý đồ xấu gì đó, phải cẩn thận một chút.”

Nhị Bảo ngoan ngoãn gật đầu, cậu nghe theo ca ca.



Đại Bảo nói: “Đi thôi, chúng ta cầm rổ đi lên núi đào rau dại, nhặt củi lửa, nếu không làm việc thì nữ nhân kia sẽ tức giận.”

Cậu nhớ rõ lúc ăn cơm, nữ nhân kia nói ăn no mới có sức lực làm việc.

Cho nên bọn họ vẫn phải làm việc.

Nhị Bảo nghe lời, đi đến bên cạnh lấy cái rổ, sau đó cùng ca ca nắm tay nhau ra cửa.

……

Thẩm Nguyệt Dao không biết những chuyện này, sau khi vào không gian, nhìn thấy hoàn cảnh trong không gian, nàng lập tức ngẩn ngơ cả người.

Nàng nhớ rõ trước kia không gian của nàng là một nông trường.

Nhưng hôm nay, không gian của nàng chỉ có ba mẫu đất, còn có một ngôi nhà trúc có hàng rào tre, trong phòng trống rỗng không có thứ gì cả.

Nhưng mà bên cạnh có một hồ nước linh tuyền.

Nàng nhớ rõ trước kia rõ ràng có một dòng sông nước linh tuyền, nhưng hôm nay chỉ còn là một hồ nước nhỏ.

Thẩm Nguyệt Dao còn tưởng rằng có thể vào không gian lấy một ít nguyên liệu nấu ăn ra ngoài, nhưng lúc này không có một chút nguyên liệu nấu ăn nào cả.