Chương 48: Có Thể Làm Nhiều Món Ăn Ngon

Thẩm Nguyệt Dao vừa nghe xào rau ăn, khóe miệng hơi run rẩy một chút, thứ tốt như vậy không nên xào ăn.

“Nương, con biết thứ này, thứ này có thể dùng để muối dưa chua.”

Mạnh lão phu nhân ngây ngẩn cả người, có chút không rõ nguyên do hỏi: “Dưa chua, đó là ướp rau dưa sao, cũng giống như muối dưa muối sao?”

Trước kia bọn họ cũng không biết.

Thật ra những việc nhà nông, những tri thức nấu ăn này đều là Mạnh lão phu nhân học từng chút một sau khi bị lưu đày.

Trước kia bà ấy thật sự là cái gì cũng không biết.

Nhưng cũng không nhìn thấy người trong thôn dùng cái này làm dưa chua gì đó.

Bình thường rau dưa để quá lâu bị chua thì sẽ bị hỏng, không thể ăn.

Tô Nhị Nha ở bên cạnh nghiêm túc lắng nghe, cô bé cảm thấy tam thẩm biết thật nhiều, cô bé muốn cố gắng học tập.

Thẩm Nguyệt Dao cười nói: “Đúng, cũng giống như vậy.”

“Nương, thứ này ướp thành dưa chua, có thể làm dưa chua thịt vụn, dưa chua hầm xương sườn, dưa chua hầm với miến và thịt heo, quan trọng nhất chính là có thể làm cá hầm cải chua và mì cá hầm cải chua.”

Thẩm Nguyệt Dao khá thích ăn cá hầm cải chua và mì cá hầm cải chua.

Hơn nữa căn cứ theo hiểu biết của nàng, thời đại này mọi người đều không biết làm cá.



Không biết làm như thế nào để khử mùi tanh, cho dù là khách điếm nấu cá cũng sẽ mang theo chút mùi tanh, cho nên mọi người không thích ăn cá lắm, cũng không thịnh hành việc ăn cá.

Nhiều nhất là ăn một ít cá nhỏ, chiên một chút cho hương vị xốp giòn.

Cũng bởi vì như vậy nên cá trong sông rất lớn mà gần như không có ai vớt.

“Nương, đợi chúng ta ướp dưa chua xong thì đi tới bờ sông bắt cá làm cá hầm cải chua hoặc là mì cá hầm cải chua, không cần tốn tiền mà lại ngon miệng và có dinh dưỡng.”

Hiện tại những món ăn Thẩm Nguyệt Dao nghĩ đến phần lớn đều là đồ ăn tốn rất ít chi phí.

Cần mua đồ ăn, cái nào tiết kiệm được thì sẽ cố gắng tiết kiệm.

Mạnh lão phu nhân không hiểu dưa chua gì đó, cũng không biết mấy đồ ăn này làm như thế nào, có hương vị gì.

Nhưng bà tin tưởng tài nấu nướng của Thẩm Nguyệt Dao: “Nguyệt Dao à, nương nghe con, con nói làm như thế nào thì chúng ta sẽ làm như vậy.”

Vốn dĩ không biết thứ kia có hương vị thế nào, nghe Thẩm Nguyệt Dao nói vậy, Mạnh lão phu nhân cũng cảm thấy có chút đói bụng.

“Nương, nhà ta có nhiều cải bẹ xanh không?”

Mạnh lão phu nhân nói: “Nhiều, ngươi ra vườn, ra đồng ruộng một chuyến, trong ruộng nhà ta cũng có trồng một ít, trồng rất nhiều rau, vì tiện dùng ăn.”

Cho dù đôi mắt của Mạnh lão phu nhân không thấy rõ, nhưng cũng cùng Nhị Nha xuống ruộng trồng trọt.



Chỉ cần sờ soạng, con mắt cũng có thể thấy rõ một chút, chỉ là làm rất chậm.

Dù là như thế thì hai người cũng trồng được một mẫu ruộng rau dưa.

Hai mẫu đất đều bị Thẩm Nguyệt Dao đòi đi, nhưng mà đều bị bỏ hoang.

“Mùa đông không trồng lương thực, ruộng đất bỏ không cũng lãng phí, cho nên trồng rau dưa.”

Vừa nghe có rất nhiều cải bẹ xanh, Thẩm Nguyệt Dao lập tức an tâm rồi.

Có thể làm rất nhiều dưa chua, nhưng mà cũng không cần gấp gáp.

Thẩm Nguyệt Dao nói: “Nương, chúng ta ăn cơm trước đi, cơm nước xong lại nói.”

“Được, được, ăn cơm.”

Mạnh lão phu nhân vươn tay ra nắm lấy tay hai đứa nhỏ, nói: “Đại Bảo, Nhị Bảo, cùng nãi nãi đi rửa tay ăn cơm nào.”

Mạnh lão phu nhân cảm thấy hôm nay thật vui, nói chuyện cũng có nhiều sức lực hơn một chút.

Cũng có lẽ là bởi vì buổi trưa ăn no, cho nên buổi chiều mới có sức lực.

Đại Bảo và Nhị Bảo cũng rất thích nãi nãi.

Trẻ con có thể cảm nhận được một người có phải thiệt lòng đối xử tốt với bọn họ hay không.