Chương 47: Cải Bẹ Xanh

Tô Nhị Nha không biết vì sao lúc nhìn vào đôi mắt của tam thẩm, cô bé chỉ cảm thấy trong lòng tràn ra dũng khí.

Cô bé nghiêm túc gật đầu nói: “Tam thẩm, cháu muốn học, cháu muốn học nấu ăn, muốn trở thành người có bản lĩnh, có năng lực.”

Thẩm Nguyệt Dao khẽ mỉm cười, nói: “Được, muốn học nấu ăn cũng không phải chuyện một lần là xong, mà cần chăm chỉ và cố gắng, cũng cần không sợ chịu khổ, càng không thể chỉ nhiệt tình ba phút rồi bỏ dở nửa chừng.”

Tô Nhị Nha kích động gật đầu nói: “Tam thẩm, cháu không sợ chịu khổ, cháu có sức lực, cháu sẽ cố gắng học tập.”

Lúc này Tô Nhị Nha đã kích động đến mức có chút nói năng lộn xộn.

Nhưng mà sau khi hồi phục tinh thần trở lại, cô bé có chút không thể tin được nói: “Tam thẩm, tam thẩm thật sự dạy cho cháu sao?”

“Ừm, chỉ cần cháu muốn học, đương nhiên tam thẩm sẽ dạy cho cháu, nhưng mà trong quá trình dạy dỗ cháu, thật ra cũng tương đương với cháu làm trợ thủ cho tam thẩm, làm việc cho tam thẩm.”

Tô Nhị Nha vội vàng nói: “Tam thẩm, cháu sẽ cố gắng làm việc, cháu sẽ rất chăm chỉ”

Thẩm Nguyệt Dao nhìn ánh mắt của Tô Nhị Nha liền biết cô nhóc này có tính dai.

Nàng cũng vui lòng dạy cho cô bé.

Hiện tại Tô gia là dáng vẻ này, chỉ có thể dựa vào việc bày quán làm chút buôn bán kiếm ít tiền trước.



Đợi điều kiện trong nhà được cải thiện, ăn no mặc ấm rồi mới có thể suy nghĩ đến cái khác.

“Chỉ là tam thẩm tạm thời không có cách nào trả tiền công cho cháu.”

Tô Nhị Nha trợn to đôi mắt, ngây ngẩn cả người: “Tam thẩm, học… học nghề sao có thể có tiền công, không… Không cần ạ.”

Nàng biết học nghề đều phải trả tiền học phí, còn phải miễn phí làm rất nhiều công việc cho sư phụ, cho dù là như vậy cũng chưa chắc sư phụ đã dạy nghề lại cho đồ đệ.

Đây là tình huống khi bái sư học nghệ.

Cô bé biết rất rõ, tam thẩm bằng lòng dạy dỗ cô bé là cô bé được lợi.

Thẩm Nguyệt Dao không nói thêm gì nữa.

Hiện tại điều kiện là như vậy, không có cách nào chi trả tiền công.

Đợi về sau buôn bán đi vào quỹ đạo, kiếm được nhiều tiền, Nhị Nha giúp nàng làm việc thì nàng nhất định phải trả tiền công.

Mạnh lão phu nhân đứng lên, sờ soạng nắm lấy tay của Thẩm Nguyệt Dao, nói: “Nguyệt Dao à, nương cảm ơn con, thay Nhị Nha cảm ơn con.”



Nhi tử và tôn tử lén lút nói với bà là hai ngày nay Nguyệt Dao làm đồ ăn thật sự rất ngon.

Huống hồ có thể bày quán kiếm được tiền, càng chứng minh nàng nấu ăn rất ngon.

Buổi trưa bọn họ cũng đã ăn đồ ăn do Thẩm Nguyệt Dao nấu, đương nhiên là tin tưởng nàng.

Thẩm Nguyệt Dao giữ chặt Mạnh lão phu nhân, không cho bà nói tiếp: “Nương, chúng ta là người một nhà, không cho nói cảm ơn, con nấu cơm tối rồi chiều, một nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.”

Thẩm Nguyệt Dao cầm rổ muốn vào nhà, đột nhiên nhìn thấy rau dưa được Mạnh lão phu nhân bỏ vào trong chậu.

Nàng tinh mắt phát hiện đây là cải bẹ xanh.

Thẩm Nguyệt Dao thay đổi hướng đi, nhanh chóng đi qua cầm cải bẹ xanh lên nhìn, kích động đến mức âm thanh có chút run rẩy, nói: “Nương, đây là cải bẹ xanh?”

Mạnh lão phu nhân không biết vì sao Thẩm Nguyệt Dao lại hỏi như vậy, những rau dưa này trong nhà đã ăn rất nhiều lần, chắc hẳn Nguyệt Dao đều biết là rau gì.

Nhưng mà Mạnh lão phu nhân vẫn kiên nhẫn giải thích: “Đúng vậy, Nguyệt Dao, đây là cải bẹ xanh.”

“Cải bẹ xanh chịu rét, bình thường đều là mùa đông thu hoạch, mỗi năm nương đều trồng một ít ngoài đồng ruộng, để lại cho nhà chúng ta xào rau ăn.”

“Bình thường là tháng 12 đến tháng hai đều có.”