Chương 49: Ăn Ngon

Trước kia nãi nãi luôn lén mang đồ cho bọn họ, có đôi khi bọn họ đi lên núi nhặt nhánh cây, nãi nãi cũng sẽ lén lút đưa bọn họ về nhà, nấu trứng gà cho bọn họ ăn.

“Nãi nãi, cẩn thận một chút.”

“Nãi nãi không sao.” Mạnh lão phu nhân nhìn hai cháu nội bảo bối, trong lòng cảm thấy vừa ấm áp vừa vui mừng.

Mặc dù trước kia Nguyệt Dao làm rất nhiều chuyện khác người, nhưng nàng sinh cho Tuyết Y hai người con trai tốt như vậy, chỉ cần nàng có thể thay đổi, chuyện quá khứ cũng đã trôi qua.

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng Mạnh lão phu nhân đã được mài dũa rất nhiều, cảm thấy mọi việc đều không nên quá để ý, vì hai cháu nội bảo bối, cũng muốn con trai và con dâu hòa thuận sinh sống với nhau.

Mọi người đều rửa tay sạch sẽ, ngồi ở trước bàn cơm ăn cơm.

Thẩm Nguyệt Dao lấy bánh rán cuốn món kho ra.

“Đây là bánh rán cuốn món kho con làm, nương nếm thử xem hương vị như thế nào.”

Thẩm Nguyệt Dao sợ Mạnh lão phu nhân không thấy rõ, nhét bánh rán trong tay vào tay bà.

Sau khi bị lưu đày, Mạnh lão phu nhân chịu nhiều khổ cực như vậy, hiện tại đáy lòng trở nên vô cùng mẫn cảm, rất dễ cảm động.

Hành động vừa rồi của Thẩm Nguyệt Dao làm hốc mắt của bà có chút nóng lên.

“Ngửi mùi rất thơm, chắc chắn ăn ngon, Nguyệt Dao, các con cũng ăn đi, cùng nhau ăn.”



“Được.”

Thẩm Nguyệt Dao lại lấy một cái cho Đại Bảo, Nhị Bảo và Tô Nhị Nha: “Ăn nhiều một chút, làm rất nhiều.”

Tô Nhị Nha cảm thấy lúc này tam thẩm rất tốt, cô bé thích tam thẩm của hiện tại, rất không thích tam thẩm của trước kia.

Tô Nhị Nha ngọt ngào nói: “Cảm ơn tam thẩm.”

Thẩm Nguyệt Dao nhìn đôi mắt to và cơ thể gầy yếu của Tô Nhị Nha, làm người ta rất đau lòng, quần áo đều là mụn vá, giống như dân chạy nạn, nàng nhẹ nhàng cười nói: “Mau ăn đi.”

Lúc này mọi người mới bắt đầu ăn.

Hiện tại Mạnh lão phu nhân đã kích động đến không nói thành lời.

Bà không ngờ bên trong bánh cuốn có dầu mỡ, ăn vào trong miệng là vị thịt, lại càng thơm càng ngon hơn thịt bình thường.

Cắn một miếng, trong miệng dường như có dầu mỡ, khắp khoang miệng đều là vị thịt.

Còn có cái bánh này, hương vị này, bà cũng chưa từng được nếm thử, cũng không biết là dùng cái gì để làm bánh.

Bột mì trắng, nhưng hương vị lại không giống tất cả đều là bột mì trắng, không biết Thẩm Nguyệt Dao nhào bột như thế nào.

Tô Nhị Nha ăn một miếng, cũng sợ ngây người: “Tam thẩm, bên trong có thịt, còn ngon hơn thịt.”



Đại Bảo và Nhị Bảo đã ăn ở trong nhà rồi, nhưng lúc này vẫn ăn rất vui vẻ, ăn đến gương mặt trở nên phình to ra như con sóc nhỏ.

Thẩm Nguyệt Dao nói: “Mọi người ăn trước, ăn xong ta lại nói đây là thứ gì.”

Thẩm Nguyệt Dao sợ Mạnh lão phu nhân và Tô Nhị Nha kiêng kị không ăn lòng heo gì đó, dù sao lão phu nhân đã từng là hầu phủ phu nhân.

Đừng nói ra, làm ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của bọn họ.

Tô Nhị Nha kích động đến sắp bật khóc, nhịn không được nói: “Ăn ngon quá, ăn ngon quá.”

Vừa ăn vừa liên tục ca ngợi.

“Ăn từ từ thôi, vẫn còn, thích ăn thì lần sau làm tiếp.”

Dù sao mua mấy chục cân lòng heo cũng chỉ tốn mấy văn tiền, phí tổn rất thấp.

Hiện tại Thẩm Nguyệt Dao muốn làm đồ ăn đều là chi phí rất thấp, vừa có thể ăn no, vừa có dinh dưỡng, lại còn không cần tốn nhiều tiền.

Tô Nhị Nha lập tức mở to đôi mắt sáng ngời nhìn Thẩm Nguyệt Dao, nói: “Tam thẩm thật lợi hại.”

Thẩm Nguyệt Dao bị biểu cảm của Tô Nhị Nha chọc cười.

“Cháu chăm chỉ học tập, có lẽ sau này cháu sẽ lợi hại hơn tam thẩm.”