Chương 46: Nhị Nha Muốn Học Nấu Ăn

Bên này Chu thị và Liễu Thành nói chuyện với nhau, Thẩm Nguyệt Dao không hề hay biết.

Thẩm Nguyệt Dao dẫn theo Đại Bảo và Nhị Bảo đi tới nhà Mạnh lão phu nhân.

Mạnh lão phu nhân đang rửa sạch rau dưa trong tay.

Tô Nhị Nha ở bên cạnh nói: “Nãi nãi, tam thẩm nói buổi tối sẽ nấu đồ ăn ngon cho chúng ta.”

Mạnh lão phu nhân nói: “Cuộc sống nhà tam thúc cháu vốn cũng không dễ dàng, chúng ta không thể kéo chân sau của bọn họ, chúng ta có thể tự mình nấu cơm ăn.”

Tô Nhị Nha nói: “Nhưng mà nãi nãi ơi, tam thẩm nấu cơm thật sự rất ngon.”

Mạnh lão phu nhân dừng động tác đang làm một chút, nói: “Nhị Nha, là nãi nãi không có bản lĩnh, không thể nấu đồ ăn ngon cho cháu.”

Khóe mắt của Tô Nhị Nha đỏ lên, lập tức nóng nảy nói: “Nãi nãi, nãi nãi không thể nói như vậy, nếu không phải vì chúng cháu, nãi nãi cũng sẽ không biến thành dáng vẻ này, cháu đau lòng nãi nãi, cháu chỉ là cảm thấy nếu như cháu có bản lĩnh có thể nấu đồ ăn ngon, dựa vào tay nghề này để kiếm tiền, như vậy nãi nãi sẽ không cần vất vả nữa”

Mạnh lão phu nhân không thấy rõ sắc mặt của Tô Nhị Nha, nhưng nghe được lời nói của cô bé, bà nói: “Nhị Nha, có phải cháu muốn học nấu ăn không?”

Tô Nhị Nha gật đầu nói: “Dạ, nãi nãi, cháu muốn học, cháu cảm thấy tam thẩm nấu ăn rất ngon, muốn đi theo tam thẩm học tập, cháu cũng không sợ chịu khổ, nhưng cháu sợ tam thẩm không thích, sẽ gây thêm phiền phức cho tam thúc.”



“Cháu nghe nói nhà Lưu nãi nãi ở thôn chúng ta biết làm yến tiệc, người ta mời bà ấy làm hai bàn tiệc liền trả 30 văn tiền công, nghe nói nếu làm bàn tiệc cho gia đình giàu có thì một lần cũng có thể kiếm được mấy lượng bạc.”

“Có tiền, cháu có thể mời đại phu tốt chữa trị đôi mắt cho nãi nãi.”

Từ lúc Tô Nhị Nha có ký ức đến nay vẫn luôn chưa từng nhìn thấy cha nương của mình, là nãi nãi ăn mặc cần kiệm nuôi cô bé khôn lớn.

Cô bé không sợ chịu khổ, chỉ muốn làm nãi nãi nhẹ nhàng hơn một ít, làm đôi mắt của nãi nãi có thể nhìn thấy trở lại.

Mạnh lão phu nhân nghe Nhị Nha nói như vậy, trong lòng ngực rất chua xót.

Nếu như hầu phủ không bị kết tội, Nhị Nha muốn học cái gì thì bà đều có thể cho mời phu tử tốt để dạy dỗ cô bé.

Nữ nhi của hầu phủ có thể cẩm y ngọc thực, có thể làm những gì cô bé muốn làm.

Mạnh lão phu nhân muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại giống như bị tắc nghẽn vật gì đó.

Nghe đến đó, Thẩm Nguyệt Dao mở miệng nói: “Nhị Nha, nếu cháu muốn theo tam thẩm học nấu cơm thì tam thẩm có thể dạy cho cháu.”

Tô Nhị Nha đắm chìm trong suy nghĩ và cuộc nói chuyện với nãi nãi, không chú ý thấy Thẩm Nguyệt Dao đã tới.



Lúc này đột nhiên nghe nàng nói như vậy, cô bé có chút ngơ ngác.

Nhưng sau khi hồi phục tinh thần trở lại, cô bé xấu hổ cúi đầu nói: “Xin lỗi tam thẩm, cháu… Cháu không phải cố ý.”

Cô bé không ngờ những lời nói vừa rồi lại bị tam thẩm nghe được.

Càng không nghĩ buổi tối tam thẩm vẫn còn tới đây.

Cô bé rất sợ tam thẩm tức giận, sẽ ảnh hưởng đến tam thúc và hai đệ đệ.

Lúc này trong lòng Tô Nhị Nha đều là sự sợ hãi.

Đáy lòng càng là vô cùng hèn mọn.

Thẩm Nguyệt Dao đi qua đó, nghiêm túc nhìn cô bé nói: “Nhị Nha, ngẩng đầu lên, nữ nhi Tô gia chúng ta không được cúi đầu.”

Tô Nhị Nha nghe Thẩm Nguyệt Dao nói như vậy thì chậm rãi ngẩng đầu lên.

Thẩm Nguyệt Dao hỏi: “Nhị Nha, cháu nhìn thẳng đôi mắt của tam thẩm, nói cho tam thẩm biết, cháu muốn học nấu ăn không, muốn theo tam thẩm học tập không?”