Trước kia Mạnh lão phu nhân cũng bảo Nhị Nha đưa một ít rau dưa, lương thực vất vả gieo trồng lại đây cho bọn họ.
Sợ bị linh hồn xấu xa nhục mạ, bình thường Nhị Nha tới đều là thừa dịp nàng không ở đây.
Nghĩ như vậy, Thẩm Nguyệt Dao nhịn không được mà xoa giữa chân mày.
Nhưng mà bao tải bột ngũ cốc thật sự có thể dùng để làm đồ ăn.
Thẩm Nguyệt Dao ngẫm nghĩ một chút, sắc mặt thoáng thay đổi, đôi mắt cũng sáng lên, nói: “Buổi tối có thể làm bánh rán ngũ cốc.”
Nghĩ đến đây, Thẩm Nguyệt Dao lập tức bắt đầu hành động.
Lúc trước sao nàng không nghĩ tới chứ.
Làm bánh rán cũng có thể thêm bất cứ thứ gì vào bên trong rồi cuốn lại.
Có thể thêm rau xanh, có thể thêm thịt.
Vừa lúc có thể dùng bánh rán cuốn món kho, bên trong bỏ thêm chút rau xanh.
Thẩm Nguyệt Dao nhìn Đại Bảo và Nhị Bảo ngơ ngác đứng ở bên cạnh, nói: “Đại Bảo và Nhị Bảo, các con giúp nương đi đất trồng rau hái chút rau xanh có được không, một lát nữa nương làm đồ ăn ngon, chúng ta đưa cho nãi nãi ăn có được không?”
Nghe Thẩm Nguyệt Dao nói làm đồ ăn ngon cho nãi nãi, hai đứa nhỏ gật đầu.
Hai người vội vàng bước chân đi vào trong sân.
Mặc dù sân nhà bọn họ nhỏ, nhưng cũng có khai khẩn vườn rau, bên trong trồng chút rau xanh, thuận tiện cho ngày thường ăn.
Thẩm Nguyệt Dao hiểu rõ, đưa mấy thứ này trở về thì Mạnh lão phu nhân cũng sẽ không nhận.
Cho nên Thẩm Nguyệt Dao nghĩ về sau thường xuyên làm đồ ăn ngon đưa qua cho mấy người Mạnh lão phu nhân.
Những quả trứng gà này có thể dùng để làm bánh rán, bánh rán ngũ cốc thêm trứng gà, người một nhà ăn cũng có thể bổ sung một ít dinh dưỡng.
Hiện tại nàng sắp xếp lại ký ức trong đầu, cũng biết người trong thôn không có thu nhập gì, tất cả đều là dựa vào trồng lương thực sinh sống.
Bận việc nguyên một năm, cũng chỉ có lúc thu lương thực có thể bán một chút lương thực kiếm ít tiền, chút lương thực còn thừa lại có đôi khi còn không đủ cho người một nhà ăn.
Nhưng không có cách nào, mọi người chỉ có thể kiếm ít tiền như vậy trợ cấp gia dụng, vào ngày tết cũng có thể bỏ được mua chút vải và mua chút hàng tết.
Nếu không cũng là nuôi gà, gà đẻ trứng gà rồi tích góp lên, đi chợ bán kiếm chút tiền trợ cấp gia dụng, mới có thể mua chút dầu muối tương dấm linh tinh.
Thật ra đối người nhà nông mà nói, trứng gà là chất dinh dưỡng có protein nhất mà bọn họ có thể tiếp xúc.
Nếu bán thứ này, đồ vật mọi người có thể bổ sung protein gần như không có.
Thịt thì mọi người lại mua không nổi.
Cho nên phần lớn người trong thôn đều rất gầy, có người gầy đến da bọc xương, sống lưng cũng không thể duỗi thẳng.
Nghĩ như vậy, đáy lòng Thẩm Nguyệt Dao cũng nặng trĩu.
Hiện tại nàng cũng chỉ là nghĩ cách nâng cao điều kiện sinh hoạt của người trong nhà, bổ sung dinh dưỡng cho cả nhà.
Thân thể tốt mới có sức lực làm chuyện khác.
Thẩm Nguyệt Dao tìm cái chậu lớn, dùng bột ngũ cốc pha với nước linh tuyền để nhào bột.
Sau khi nhào bột xong, nàng tìm cái ván sắt trong nhà, rửa sạch sẽ, bôi lên một chút dầu, bắt đầu làm bánh ngũ cốc rán.
Đương nhiên mỗi cái bánh rán ngũ cốc, nàng đều bỏ thêm một cái trứng gà.