Chương 43: Ăn Thử

“Làm bánh rán ngũ cốc cần dùng rất ít dầu.”

Thẩm Nguyệt Dao quét một chút dầu là có thể làm mấy cái bánh rán.

“Nếu mà làm thành màu xanh lục, chắc là sẽ làm người ta muốn ăn hơn.”

Ở đời trước, Thẩm Nguyệt Dao thích dùng rau dưa trái cây nghiền nát tạo ra nước sốt có màu sắc để nhào bột, như vậy cho dù làm mì sợi hay là làm mì phở, có thêm màu sắc có thể làm cho nhiều người có cảm giác thèm ăn, nhìn đẹp thì cũng nguyện ý ăn nhiều một ít.

“Nếu ngày mai có thể kiếm được nhiều tiền hơn thì buổi tối ngày mai sẽ làm sủi cảo vỏ xanh lục ăn.”

Thẩm Nguyệt Dao lầm bầm lầu bầu, bận rộn làm bánh rán.

Đại Bảo và Nhị Bảo làm việc cũng rất nhanh, hai người hái rau ngoài vườn rau rồi rửa sạch sẽ, sau đó đưa vào phòng bếp cho Thẩm Nguyệt Dao.

Mỗi cái bánh rán ngũ cốc đều được Thẩm Nguyệt Dao bỏ vào một ít món kho, lại bỏ rau xanh vào rồi cuộn lại.

Mặc dù hương vị có khả năng sẽ hơi lạ một ít, nhưng ăn như vậy cũng rất ngon.

Một người ăn hai cái là có thể ăn no.

Vốn dĩ Đại Bảo và Nhị Bảo đưa rau xanh xong chuẩn bị ra ngoài sân.

Nhưng hai người ngửi được mùi thơm, không khống chế được ngơ ngác nhìn bánh rán trên ván sắt.

Nhìn rồi đều dại ra, quên mất phản ứng.

Nhị Bảo còn chảy nước miếng.



Thơm quá.

Đại Bảo cũng mở to hai mắt nhìn, đôi mắt không hề chớp mắt.

Thẩm Nguyệt Dao nhìn dáng vẻ ngơ ngác của bọn họ, chỉ cảm thấy quá đáng yêu, quá mềm mại.

Nàng lấy một cái vừa mới làm tốt xong, dùng cái xẻng cắt thành mấy miếng, đặt vào vỉ nhỏ, đưa cho hai đứa nhỏ, nói: “Các con nếm thử trước, nhưng mà có chút nóng.”

Đôi mắt của của hai đứa nhỏ đều hận không thể dính lên bánh rán, nhưng tay lại đưa ra phía sau, dáng vẻ không thể duỗi tay lấy.

Bọn họ biết đây là làm đồ ăn cho nãi nãi, bọn họ không thể ăn.

Bọn họ mà ăn, khiến nãi nãi không được ăn thì phải làm sao bây giờ.

Cho nên bọn họ chịu đựng nuốt nước miếng vẫn không duỗi tay ra.

Thẩm Nguyệt Dao cũng không biết trong lòng bọn họ suy nghĩ cái gì, nàng ngẫm nghĩ một chút, đổi cách nói khác: “Chao ôi, lần đầu tiên nương làm loại bánh này, không biết hương vị như thế nào, cũng không biết là mặn hay nhạt, các con giúp nương ăn thử một chút, nếm thử hương vị một chút, như vậy nương cũng có thể điều chỉnh để làm ra bánh rán càng ngon hơn cho các nãi nãi của các con ăn.”

Hai đứa nhỏ chớp đôi mắt to nhìn về phía Thẩm Nguyệt Dao.

Thẩm Nguyệt Dao lộ ra ánh mắt vô cùng chân thành.

Lúc này hai người mới chuẩn bị cầm lấy ăn thử.

Đại Bảo cầm một miếng trước, ra sức thổi, cảm thấy không nóng mới đưa cho đệ đệ ăn.

Nhị Bảo tiếp nhận, nói: “Ca ca ăn trước đi.”

“Cùng nhau ăn.”



Hai người là song bào thai, cho dù rất đói bụng nhưng ăn cái gì cũng đều sẽ nhường nhịn nhau.

Hai người ăn một miếng, Nhị Bảo không nhịn được, “Oa” lên một tiếng tỏ vẻ tán thưởng.

Đại Bảo ăn một lát, đôi mắt cũng tỏa sáng rực rỡ.

Lúm đồng tiền ở khóe miệng chuyển động, nhìn rất đẹp.

Thẩm Nguyệt Dao vừa tiếp tục làm bánh rán ngũ cốc, vừa quan sát biểu cảm trên gương mặt hai đứa nhỏ.

Thoạt nhìn có vẻ bọn họ thích ăn.

Nhìn hai đứa nhỏ thích ăn, trong lòng Thẩm Nguyệt Dao có một loại cảm giác thỏa mãn, cảm thấy còn vui mừng hơn so với bản thân mình ăn.

Có lẽ đây là sự ràng buộc của huyết thống.

Thẩm Nguyệt Dao dịu dàng hỏi: “Thế nào, ăn ngon không?”

Đại Bảo khẽ chớp mắt, gật đầu với Thẩm Nguyệt Dao.

Thẩm Nguyệt Dao cười nói: “Ừm, đi lên ghế ngồi ăn đi, một lát còn có nữa, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”

Thứ này làm rất nhanh, không tốn công.

Rất nhanh Thẩm Nguyệt Dao đã làm mười lăm cái bánh rán.

Như vậy cũng đủ cho người một nhà ăn.