Chương 40: Thắng Lợi Trở Về

Thẩm Nguyệt Dao cố sức đào rễ sắn.

“Sọt chứa không hết, chỉ có thể bỏ vào không gian.”

Thẩm Nguyệt Dao hận không thể đào hết một mảnh rễ sắn này bỏ vào không gian, nhưng sức lực của nàng có hạn, chỉ có thể đào một bộ phận.

Bận rộn một lúc, mắt thấy mắt trời đã nghiêng về hướng tây, đều đến nửa buổi chiều.

Nàng còn phải vội vàng về nhà nấu cơm chiều.

Chỉ có thể đào chừng này.

Nàng còn chưa có đi vào bên trong núi xem thử, cũng không biết bên trong có cái gì.

Thẩm Nguyệt Dao thắng lợi trở về: “Không thể không nói cổ đại còn có chỗ tốt, trong núi rừng khắp nơi đều là bảo vật.”

Lúc Thẩm Nguyệt Dao đi đến dưới chân núi, các thôn dân khai khẩn một mảnh đồng ruộng trồng trọt ở dưới chân núi cũng đều khiêng nông cụ về nhà.

Thời tiết này mới vừa đầu xuân, nhà nào cũng đều không quá bận rộn.

Trong thôn, rất nhiều ống khói đã lượn lờ khói bếp, mang theo hơi thở sinh hoạt rất đậm.

Nhìn cảnh sắc điền viên, Thẩm Nguyệt Dao cảm thấy đáy lòng cũng trở lên bình tĩnh và yên bình.

Bầu không khí ở nơi này thật sự rất thích hợp dưỡng sinh, tiết tấu rất chậm, làm người ta rất thoải mái.



Chỉ là điều kiện gian khổ, nếu có thể ăn no, trong tay còn có bạc thì sẽ tốt hơn nhiều.

Lúc Thẩm Nguyệt Dao cõng sọt đi vào trong thôn, đi ngang qua rất nhiều cửa nhà người ta, nàng có thể nghe được tiếng bọn nhỏ chơi đùa.

Có đứa đang chơi trốn tìm, có đứa tụ ở bên nhau không biết nói gì, rất là náo nhiệt.

Ở trong thôn, nhà nào cũng có nhiều trẻ nhỏ, mọi người đều nuôi thả, đứa nhỏ năm sáu tuổi đã có thể giúp đỡ trong nhà làm việc.

Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, bọn nhỏ đều rất chắc nịch.

Nhưng mà có người nhìn thấy Thẩm Nguyệt Dao, sắc mặt lập tức thay đổi: “Mau, là nữ nhân xấu xa kia.”

“Mau tránh ra, nữ nhân xấu xa này sẽ đánh người, còn mắng chửi người nữa.”

Có người nhìn thấy Thẩm Nguyệt Dao, mọi người vội vàng tránh ra phía sau cây, lặng lẽ nhìn Thẩm Nguyệt Dao.

“Đây là nương của Đại Bảo và Nhị Bảo sao?”

“Đúng vậy, chính là nàng, trước kia ta tận mắt nhìn thấy nàng đánh Đại Bảo cùng Nhị Bảo, còn mắng bọn họ, nói Đại Bảo và Nhị Bảo làm việc không tốt.”

“Đại Bảo và Nhị Bảo thật đáng thương, lúc ta gây rắc rối thì nương của ta mới đánh ta, mỗi lần ta chạy nhanh, nương của ta đều không nỡ đánh.”

“Các ngươi không biết đâu, trên người Đại Bảo và Nhị Bảo có rất nhiều vết bầm tím, đều là bị nữ nhân xấu xa này đánh.”

“Quá đáng giận, tại sao Tô tam thúc không bỏ nữ nhân xấu xa này nhỉ”



“Ngươi cũng biết mấy cái này?”

“Đương nhiên rồi, Tô tam thúc đẹp trai như vậy, học vấn cao, có rất nhiều người thích Tô tam thúc, đuổi nữ nhân xấu xa này đi, Tô tam thúc tìm một người đối xử tốt với Đại Bảo và Nhị Bảo, Đại Bảo và Nhị Bảo sẽ không bị đánh nữa.”

“Đại Bảo và Nhị Bảo còn ăn không đủ no…”

……

Đứa trẻ nói nhỏ, thật ra âm thanh cũng rất lớn, đừng nói Thẩm Nguyệt Dao tai thính, cho dù không thính cũng có thể nghe rõ.

Nàng nghe những lời này, khóe miệng nhịn không được mà run rẩy một chút.

Không thể không nói, nhưng việc linh hồn xấu xa kia làm đã thành tiếng xấu lan truyền khắp trong thôn.

Thế cho nên ngay cả mấy đứa nhỏ cũng biết nàng rất xấu.

Thanh danh như vậy muốn tẩy trắng thì đúng là nói còn dễ hơn làm.

Chẳng trách trên đường đi, có mấy thôn dân nhìn thấy nàng đều đi đường vòng, nhìn thấy nàng cũng đều không chào hỏi, ánh mắt nhìn nàng càng quái dị hơn.

Cũng may đáy lòng Thẩm Nguyệt Dao rất bình tĩnh.

Sau khi về đến nhà, nàng đặt cái sọt ở góc tường, sau đó dùng sọt che giấu để lấy rễ sắn và hồ lô trong không gian ra ngoài.

Hầm lâu như vậy, lúc này đã ngửi được mùi thơm của món kho.