Chương 39: Đào Được Rễ Sắn

Tô Tuyết Y chỉ nhàn nhạt gật đầu, sau đó vào phòng.

Hắn thật sự nhìn thấy một cuốn sách trên đầu giường.

Hắn duỗi tay cầm lấy, nhẹ nhàng mở ra xem, nhìn thấy trong sách ghi lại phong tục ở các nơi, sắc mặt hắn trở nên hiền hòa ấm áp hơn.

Rửa sạch lòng heo, cho thêm gia vị bỏ vào nồi hầm xong, Thẩm Nguyệt Dao nhẹ nhàng thở ra.

Bận việc một hồi như vậy, cánh tay cũng có chút mệt mỏi, nhưng mà nghĩ đến có thể kiếm được tiền, trong lòng nàng lại tràn đầy nhiệt tình.

Thẩm Nguyệt Dao bỏ thêm mấy cây củi vào trong lòng bếp, có thể cháy trong thời gian rất lâu, không cần nhìn nồi cũng không sao.

Dọn dẹp phần mình xong, Thẩm Nguyệt Dao đi vào phòng trong nói với Tô Tuyết Y: “Ta muốn đi lên núi một chuyến, trong nồi nấu đồ vật, huynh giúp ta trông coi một chút.”

Tô Tuyết Y nhàn nhạt nói: “Được.”

Thẩm Nguyệt Dao sửng sốt một chút, nàng còn tưởng rằng Tô Tuyết Y sẽ không trả lời, cũng sẽ không đồng ý, không ngờ hắn lại gật đầu.

……

Thẩm Nguyệt Dao cầm xẻng nhỏ và cái sọt rồi cứ như vậy đi lên núi.

Nàng nhớ Lâm Trì nói trên sườn phía đông sau núi có hồ lô.

Nàng đi về phương hướng đó, quả nhiên nhìn thấy một đống hồ lô.

Một ít dây leo mọc trên mặt đất đều đã khô héo, có rất nhiều hồ lô rơi xuống từ trên dây leo, có còn một ít hồ lô bị nứt ra.



Rất nhiều hồ lô, lớn nhỏ gì cũng có.

Nhìn một tảng lớn hồ lô trên núi, Thẩm Nguyệt Dao rất vui mừng.

“Nhiều hồ lô như vậy, có thể làm ấm trà, chén trà, ly nước, bình đựng nước linh tinh.”

Thẩm Nguyệt Dao mang theo một cái sọt lớn, nhưng cái sọt cũng không chứa được nhiều hồ lô như vậy.

“Cũng may nàng có không gian.”

Nói dứt lời, Thẩm Nguyệt Dao bỏ một ít hồ lô vào trong không gian, rất nhanh cái sọt đã được chứa đầy.

Sau đó Thẩm Nguyệt Dao tiếp tục đi vào trong núi.

Nàng muốn nhìn xem có bát giác, hồi hương, hồ tiêu gì đó hay không, nếu có thể tìm được mấy thứ này thì về sau lại làm món kho cũng không cần mua gia vị.

Mặc dù những thứ gia vị nàng mua cũng đủ dùng trong một khoảng thời gian.

Nhưng lúc đi vào trong, Thẩm Nguyệt Dao đột nhiên phát hiện trên mặt đất có rễ sắn.

“Không thể nào, nơi này thế mà lại có rễ sắn!”

Thẩm Nguyệt Dao nhớ rõ mùa đông từ tháng mười hai đến tháng hai chính là mùa thu hoạch rễ sắn.

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng rất kích động, vội vàng đi qua đó, dùng xẻng nhỏ bắt đầu đào rễ sắn.



Nàng cẩn thận đào đất ở xung quanh, rễ sắn trên mặt đất, muốn cố gắng đào đất, sau đó kéo toàn bộ rễ sắn thật lớn ra ngoài.

“Nhiều rễ sẵn như vậy, còn lớn như vậy nữa!”

Thẩm Nguyệt Dao kích động đến mức trái tim nhảy lên thật nhanh.

“Vốn dĩ đang nghĩ nên làm cái gì bồi bổ cho mọi người trong nhà, có rễ sắn thật là đúng lúc.”

Có rễ sắn thì có thể làm bột rễ sắn, còn có thể dùng rễ sắn làm miến, bánh phở.

Có miến hầm cải trắng, làm bánh bao đều có hương vị thơm ngon hơn một chút.

Còn có thể dùng miến rễ sắn xào rau, trộn với rau trộn, còn có thể làm miến rễ sắn chua cay.

Bột rễ sắn trộn với trứng gà còn có thể làm bánh, ăn cũng rất ngon.

Quan trọng nhất chính là thứ này có dinh dưỡng, rất có lợi cho cơ thể con người.

Còn có thể pha bột rễ sắn để uống.

Nghĩ đến những món ăn ngon này, Thẩm Nguyệt Dao lại cảm thấy đói bụng.

Không có cách nào, đi vào thời đại này, văn hóa ẩm thực lạc hậu như vậy, muốn ăn chút đồ ăn ngon cũng không có, muốn tự mình làm lại không có nguyên liệu nấu ăn.

Hiện giờ tìm được rễ sắn, cuối cùng cũng có thể hơi chút cải thiện điều kiện trong nhà.

Cũng coi như có cái ăn, không đến mức đói bụng.