Chương 31: Có Công Với Tô Gia

Mạnh lão phu nhân vừa tự trách vừa áy náy: “Cha cháu từ nhỏ đã có tính tình cứng rắn, khi còn nhỏ, ba tuổi liền có thể làm thơ, nhưng vì cái nhà này mà hắn phải lần lượt dẫm tôn nghiêm dẫm dưới lòng bàn chân, là nãi nãi có lỗi với cha cháu…”

Mạnh lão phu nhân lại nhịn không được muốn lau nước mắt.

Thẩm Nguyệt Dao đứng ở cửa, nghe được đoạn đối thoại bên trong, trong lòng rất hụt hẫng.

Thẩm Nguyệt Dao đi vào, trực tiếp mở miệng nói: “Nương, trong tay con có tiền, cầm đi bốc thuốc chữa bệnh cho Đại Nha đi.”

Thẩm Nguyệt Dao mở miệng nói chuyện, Mạnh lão phu và Tô Nhị Nha đang đứng trong viện cũng ngơ ngác nhìn nàng.

Mạnh lão phu nhân không thấy rõ dáng người, nhưng nghe giọng, cộng thêm cách xưng hô, bà liền biết đây là vợ của lão tam - Thẩm Nguyệt Dao.

Tô Nhị Nha thấy rất rõ.

Người trước mắt chính là tam thẩm.

Nhưng từ khi mắt bà nội bị mù không thể nấu cơm cho bọn họ, tam thẩm chưa bao giờ tới thăm bà nội.

Sao bây giờ lại tới đây?

Biểu cảm của Tô Nhị Nha có hơi đề phòng, vội vàng đứng trước mặt bà nội, nghĩ cách bảo vệ bà.

Thẩm Nguyệt Dao nhìn bộ dáng gầy trơ cả xương của hai người, không đành lòng.



Tạ Nhị Nha lại càng gầy yếu không giống như là một đứa trẻ mười hai tuổi, bảo tám chín tuổi cũng có người tin.

Mạnh lão phu nhân thấp giọng nói: “Nguyệt Dao tới à?”

Tuy Thẩm Nguyệt Dao làm việc rất khác người, thanh danh cũng không hay, nhưng nàng sinh cho Tô Tuyết Y hai đứa con trai, cũng có công lao với Tô gia.

Khi hầu phủ bị luận tội, vợ của lão đại đưa hưu thư muốn rời đi, hung hăng bóp nát trái tim lão đại, ngay cả con gái cũng bỏ lại.

Vợ của lão nhị là một người tốt, đáng tiếc cơ thể yếu đuối, mất sớm.

Bây giờ cả Tô gia cũng chỉ trông cậy vào mỗi lão tam và vợ lão tam.

Cho nên tình cảm của Mạnh lão phu nhân dành cho Thẩm Nguyệt Dao cũng rất phức tạp, xen lẫn trong sự phức tạp đó còn có tí xíu sự cảm kích.

Tuy nói Thẩm Nguyệt Dao rất béo, nhưng dưới góc nhìn của Mạnh lão phu nhân, đó là biểu hiện của sự khỏe mạnh, cơ thể không bệnh tật ốm yếu, mà còn có khả năng sinh nở, sinh cho Tuyết Y hai đứa con trai.

Hai đứa cháu trai của bà vừa thông minh lại hiểu chuyện, sống rất tình nghĩa.

Cho nên thái độ của Mạnh lão phu nhân đối với Thẩm Nguyệt Dao khá tốt, chưa bao giờ là một người mẹ chồng khắt khe.

Thẩm Nguyệt Dao bước qua đó rất tự nhiên rồi ngồi xổm xuống nắm lấy tay Mạnh lão phu nhân: “Nương, là con, con có hơn hai trăm văn tiền, vừa hay đủ để lên trên trấn bốc thuốc cho Đại Nha, Đại Nha sẽ không sao.”

Thẩm Nguyệt Dao nắm lấy tay lão phu nhân, cảm thấy bàn tay của lão phu nhân toàn là kén.



Trên tay còn có vết rạn nứt.

Cơ thể của Mạnh lão phu nhân run rẩy: “Nguyệt Dao, có phải con lấy từ của hồi môn đúng không?”

“Số tiền này, con….”

Điều kiện trong nhà thế nào, Mạnh lão phu nhân biết rất rõ, sao lại có hơn hai trăm văn tiền.

Thật lòng, bà ấy rất hy vọng cứu được cháu gái.

Nhưng nếu động vào số tiền này thì cuộc sống nhà lão tam phải làm sao bây giờ?

Hai đứa cháu trai cũng phải ăn đó,

Thẩm Nguyệt Dao nói: “Con đã bán đôi hoa tai bạc, sáng nay con lên trấn bày quán bán ít đồ ăn vặt, kiếm thêm ít tiền lời.”

“Nương, cuộc sống sẽ khá lên, trước mắt cứu người là chuyện quan trọng nhất.”

Nói xong, Thẩm Nguyệt Dao lấy số tiền từ trong túi ra đưa cho Mạnh lão phu nhân.

Để Mạnh lão phu nhân tự quyết định.

Nàng cất tiền ở trong không gian, cho nên lấy ra cũng tiện.