Chương 30: Tô Gia

Nhưng mà trượng phu nhà nàng ta nói, giữa quê nhà với nhau, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, gặp mặt không nói lời nào cũng quá xấu hổ.

Thẩm Nguyệt Dao lộ ra một nụ cười tươi tắn nói: “Chu đại tỷ, ngươi có nhìn thấy Đại Bảo và Nhị Bảo nhà ta không, đã giữa trưa mà hai đứa nhỏ vẫn chưa trở về, ta thật sự có chút lo lắng.”

Chu thị ngẩn người, cảm thấy mặt trời mọc từ hướng tây, Thẩm Nguyệt Dao thế mà lại lo lắng cho hai đứa con của nàng, không ngược đãi bọn họ đã là rất tốt rồi.

Nhưng mà Chu thị nghĩ đến chuyện nhà Tô gia, trong lòng thở dài, vẫn mở miệng nói: “Ngươi mau đi qua nhà mẹ chồng của ngươi xem đi, lúc trước không phải Đại Nha làm việc ở gia đình giàu có sao, hình như nàng bị bệnh nên bị người ta đưa về nhà, cụ thể thế nào thì ta cũng không biết, ta nghe nói Nhị Nha vội vàng đi mời đại phu…”

Vừa nghe được lời này, Thẩm Nguyệt Dao cũng không quan tâm đến chuyện gì khác, vội vàng chạy đến một ngôi nhà tường đất ở phía bắc thôn.

Đúng vậy, căn cứ theo ký ức trong đầu, nàng biết nhà Mạnh lão phu nhân ở nơi nào.

Căn nhà này cũng là ba gian phòng tường đất.

Nàng vừa đi tới cửa đã nghe bên trong truyền đến tiếng nói tràn đầy ưu sầu.

“Vậy phải làm sao bây giờ, ngay cả tiền bốc thuốc cũng không có, không thể trơ mắt nhìn Đại Nha như vậy được.”

“Như vậy không phải ta đã làm lão đại thất vọng sao.”

“Đều là lỗi của ta, nếu không phải đôi mắt bị mù thì sao có thể liên lụy đến các cháu.”

Tô Đại Nha là nữ nhi của lão đại Tô gia.

Ở trong nhà thì Tô Tuyết Y đứng hàng thứ ba, bên trên có đại ca và nhị ca.

Mặc dù đại xá thiên hạ, xóa bỏ tội danh, là bình dân, nhưng trại lao dịch cũng không thả lão đại Tô gia.



Lúc trước bên trên cần thanh niên trai tráng làm binh dịch, lão đại vì cả nhà được an ổn mà không thể không đi quân doanh.

Vợ của lão đại Tô gia không chịu nổi khổ cực ở trại lao dịch, năm đó lúc hầu phủ bị kết tội, đại phu nhân Tô gia đòi một tờ hưu thư rồi rời đi.

Vợ lão nhị tình thâm ý trọng đi theo lão nhị tới biên quan Tây Bắc.

Nhưng thân thể của hai người đều quá yếu, trong lúc ở trại lao dịch đã bởi vì quá mức mệt nhọc mà chết, để lại một nha đầu.

Cũng chính là Tô Nhị Nha.

Năm đó lão nhị Tô gia và vợ lão nhị chết thì Tô Nhị Nha chỉ mới hai tuổi, hiện giờ đã trôi qua mười năm, Tô Nhị Nha đã mười hai tuổi.

Tô Nhị Nha nói: “Nãi nãi, ta đi làm nha hòa cho người ta kiếm tiền, nhất định phải cứu tỷ tỷ.”

Mạnh lão phu nhân giữ chặt tay Nhị Nha khóc lóc nói: “Không, không được, năm đó tỷ tỷ của cháu là không có cách nào mới phải đi, không thể làm cháu cũng đi làm nha hoàn được, nếu không cẩn thận một chút là sẽ mất mạng đó”

Dù thế nào thì Mạnh lão phu nhân cũng không cho cháu gái thứ hai đi.

Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Mạnh lão phu nhân không nhịn được lau nước mắt.

Tô Nhị Nha vừa đau lòng vừa sốt ruột nói: “Nãi nãi, đôi mắt của người vốn đã không thấy rõ đồ vật, đại phu nói ngươi không thể khóc nữa, nếu còn tiếp tục khóc thì đôi mắt sẽ thật sự bị mù.”

Mạnh lão phu nhân nghẹn ngào nói: “Không khóc, không khóc.”

Đại Bảo đi qua nhẹ nhàng ôm lão phu nhân nói: “Nãi nãi, cha đi vay tiền, cha nói sẽ bốc thuốc cho đại tỷ.”

Đã mời đại phu, đại phu kê đơn thuốc, nhưng muốn bốc thuốc cũng cần không ít tiền.