Chương 29: Không Có Ai Ở Nhà

Chưởng quầy cười tủm tỉm nói: “Cô nương, đây là lụa tốt, một cây 380 văn tiền.”

Vừa nghe giá cả này, tay của Thẩm Nguyệt Dao run lên một chút.

Loại vải như vậy, thế mà lại 380 văn một cây, đắt như vậy sao?

Thật ra nếu trong tay có nhiều bạc thì Thẩm Nguyệt Dao cũng không cảm thấy cái này giá đắt.

Điều quan trọng là hiện tại trong tay nàng tổng cộng chỉ có hơn 300 văn tiền.

Mua cây vải này làm một bộ quần áo thật sự quá đắt.

Thẩm Nguyệt Dao khẽ thay đổi sắc mặt, nói: “Nơi này có loại vải nào rẻ hơn không?”

Kia chưởng quầy nói: “Có, cái này giá rẻ, một cây một trăm văn tiền, đây là vải bình thường.”

Cái này mặc dù giá rẻ hơn rất nhiều, nhưng Thẩm Nguyệt Dao duỗi tay sờ thử, cảm giác không thoải mái bằng vải lụa kia, loại vải bình thường này có chút thô ráp.

Thẩm Nguyệt Dao có chút do dự.

Nàng ngẫm nghĩ một chút, vẫn là đợi kiếm được nhiều tiền lại mua chút vải tốt làm quần áo vậy.

Nàng nhìn xung quanh một chút, Thẩm Nguyệt Dao thấy bên cạnh có một ít vải vụn, hỏi: “Chưởng quầy, những vải vụn này ngươi còn sử dụng không?”

Kia chưởng quầy nhìn sắc mặt của Thẩm Nguyệt Dao, cảm thấy kỳ lạ.



Nhưng nàng vẫn trả lời đúng sự thật: “Những vải vụn này quá nát, làm vật liệu thừa cũng không dùng được, nếu cô nương mua vải thì ta sẽ tặng những vải vụn này cho ngươi.”

Nữ chưởng quầy nhìn sắc mặt của Thẩm Nguyệt Dao, lập tức hiểu ra có vẻ cô nương này muốn những vải vụn đó.

Mặc dù những vải vụn này cũng không có tác dụng gì, nàng ta dự định mang đi vứt hết, nhưng cũng không thể tùy tiện đưa cho khách hàng.

Nếu là mua vải vóc thì có thể đưa tặng vải vụn.

Thẩm Nguyệt Dao nghĩ đến tình hình trong nhà, lập tức nghĩ tới nương của Tô Tuyết Y.

Cũng chính là Mạnh lão phu nhân.

Năm đó khi hầu phủ còn chưa bị kết tội, Mạnh lão phu nhân cũng là hầu phu nhân tôn quý, nhận hết tôn sùng.

Nhưng sau khi bị lưu đày, lại thêm ở trại lao dịch cần phải làm việc, thân thể của Mạnh lão phu nhân cũng bị ảnh hưởng, biến thành bệnh tật ốm yếu.

Bởi vì một ít chuyện mà hiện giờ đôi mắt của Mạnh lão phu nhân không thấy rõ đồ vật, làm việc gì cũng đều phải sờ soạng làm mò.

Căn cứ theo ký ức trong đầu, Mạnh lão phu nhân là nữ tử dịu dàng nhưng cứng cỏi.

Một đầu tóc hoa râm, gầy trơ cả xương, sống lưng cong xuống, quần áo tả tơi, hoàn toàn nhìn không ra bà ấy đã từng là hầu phu nhân.

Hơn nữa mặc quần áo cũ nát trong thời tiết này cũng rất lạnh.



Ngẫm nghĩ một chút, Thẩm Nguyệt Dao vẫn quyết định đợi kiếm được nhiều tiền một chút lại mua vải làm quần áo.

Hiện tại người một nhà Tô gia nên giải quyết vấn đề ăn cơm no trước đã.

Nhưng mà những vải vụn này thật sự có tác dụng với nàng, Thẩm Nguyệt Dao bỏ năm văn tiền mua một túi vải vụn như vậy.

Mặc dù tốn năm văn tiền mua những vải vụn này, nhưng cũng đáng, phải biết rằng những vải vụn này đều là thứ tốt, có thể giúp nàng kiếm được tiền.

Chỉ là một chuyến này mua một ít đồ vật tiêu tốn một ít tiền, Thẩm Nguyệt Dao vẫn là có chút đau lòng.

Đợi giữa trưa về đến nhà, Thẩm Nguyệt Dao thấy nhà bọn họ đang đóng cửa.

Nàng mở cửa ra, trong nhà cũng không có người.

“Kỳ quái, đã là buổi trưa rồi, sao lại không có người?”

“Ít nhất Tô Tuyết Y cũng nên ở nhà dưỡng thân thể chứ.”

Thẩm Nguyệt Dao nhíu mày lại, đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy hàng xóm Chu thị ở cửa.

Chu thị đang thu dọn một đống cỏ chuẩn bị đi vào nhà, nhìn thấy Thẩm Nguyệt Dao, nàng ta khẽ nhíu mày, nhưng vẫn chủ động chào hỏi: “Thẩm muội tử, ngươi về rồi à.”

Nếu có thể, Chu thị cũng không nghĩ phản ứng Thẩm Nguyệt Dao.

Thật sự là những việc Thẩm Nguyệt Dao đã làm đều rất quá đáng.