Chương 28: Bán Hết

Bốn mươi chín cái bánh kẹp thịt, một giờ là bán xong rồi.

Vốn dĩ nàng mang theo năm mươi cái bánh kẹp thịt, cho Lâm Trì một cái nên còn bốn mươi chín cái.

Một cái năm văn tiền, Thẩm Nguyệt Dao tính một chút, kiếm được 245 văn tiền.

Cộng thêm hơn 90 văn tiền ngày hôm qua thì chính là hơn 300 văn tiền.

Nếu như mỗi ngày đều bán nhiều như vậy thì một tháng cũng có thể kiếm được mấy lượng bạc.

Có bạc là có thể xây ngôi nhà lớn, là có thể làm được rất nhiều việc.

Có lẽ còn có thể chữa khỏi thân thể và chân của Tô Tuyết Y.

Nhưng mà việc này không chỉ cần một chút bạc, tạm thời còn không thể nghĩ đến chuyện này.

Nhưng mà có thể kiếm được tiền thì trong lòng Thẩm Nguyệt Dao vẫn rất vui mừng.

Thu dọn đồ vật xong xuôi, Thẩm Nguyệt Dao lại đi mua chút giấy dầu.

Nàng còn đi tới chỗ đồ tể mua lòng heo.

Đồ tể kia còn cảm thấy có chút kỳ lạ, sao cô nương này lại muốn mua lòng heo.



“Cái này mặc dù là đồ vật bỏ đi không đáng giá tiền, nhưng cũng không thể lần nào cũng tặng không được, năm văn tiền một thùng, thế nào, một thùng lớn như vậy cũng được hơn ba mươi cân đó.”

Thẩm Nguyệt Dao không chút do dự, trực tiếp mua một thùng lớn.

Nàng nghĩ đến buổi sáng Tô Tuyết Y ngồi ở đầu giường, cả người lộ ra dáng vẻ vắng lặng. Nàng do dự một chút, vẫn đi tới chợ mua một quyển sách cũ.

Là một cuốn sách tạp ký địa lý, thoạt nhìn là do người khác viết bằng tay.

Đúng vậy, sách tốt không mua nổi, cuốn sách cũ nát này cũng tốn mất mười lăm văn tiền.

Vẫn là người bán hàng rong kia cần dùng tiền gấp, vội vàng bán ra nên mới có thể mua được với giá này.

Thẩm Nguyệt Dao nghĩ đến mười lăm văn tiền còn có chút đau lòng.

Nhưng mà chắc hẳn Tô Tuyết Y nhìn thấy sách sẽ rất vui mừng.

Nàng nhớ lúc trước Tô Tuyết Y cũng có mấy cuốn sách rất trân quý, nhưng đều bị linh hồn xấu xa kia bán mất.

Nghĩ đến những việc linh hồn xấu xa kia làm, Thẩm Nguyệt Dao nhịn không được muốn ngửa mặt lên trời thở dài.

Không thể nghĩ nữa, tưởng tượng đến những ký ức trong đầu kia thì nàng lại cảm thấy Tô Tuyết Y và Đại Bảo, Nhị Bảo thật đáng thương.

Cho nên mua sách thì mua đi.

Dù sao cũng là mua đồ cũ ở trong chợ, tương đối rẻ tiền.



Người bán sách trông có vẻ cũng là thư sinh, ăn mặc có chút cũ nát, có lẽ cần dùng tiền gấp nên bán những cuốn sách có chút cũ nát này với giá thấp.

Nhưng mà phần lớn người đến chợ mua đồ đều là phụ nhân và lão thái thái, cho nên có rất ít người mua sách.

Cho nên người nọ bày quán rất lâu cũng chưa bán được một cuốn sách nào.

Người nọ mang theo ba cuốn sách, Thẩm Nguyệt Dao cũng chỉ có thể mua một cuốn sách trước.

Dù sao cũng phải suy xét tới việc kiếm tiền ăn cơm no trước mới có thể mua nhiều sách.

Thẩm Nguyệt Dao còn đi tới cửa hàng vải nhìn thử.

“Quý khách, mời vào bên trong, xin hỏi ngài là mua vải hay là đặt làm quần áo?”

Nữ chưởng quầy kia nhìn thân thể mập mạp của Thẩm Nguyệt Dao, trên mặt tràn đầy ý cười.

Thầm nghĩ người như vậy làm một bộ quần áo cũng tương đương với người khác làm hai bộ quần áo.

Thẩm Nguyệt Dao nhìn một ít vải dệt bày biện trên bàn, cảm thấy đều rất bình thường, nhan sắc cũng bình thường, làm ra quần áo có lẽ cũng không đẹp lắm.

Nhưng Tô Tuyết Y là người thanh quý cao nhã như vậy, có lẽ quần áo có nhan sắc gì cũng có thể khống chế được.

Thẩm Nguyệt Dao nghĩ đến quần áo có chút cũ và mỏng của hắn, ngẫm nghĩ một chút, hỏi: “Chưởng quầy, vải này bán thế nào?”