Chương 16: Hắn Bị Làm Sao Vậy

Thẩm Nguyệt Dao không rảnh nghĩ nhiều như vậy, lau tay xong liền vội vàng chạy ra sân.

Lúc chạy vào sân đã ngửi được một mùi máu tươi.

Một thiếu niên 17, 18 tuổi đỡ Tô Tuyết Y cẩn thận đi vào bên trong.

Quần áo trên người Tô Tuyết Y dính vết máu, một đầu tóc dài màu đen của hắn xõa tung toán loạn, làn gió nhẹ nhàng thổi bay, ở dưới ánh trăng buổi tối lại có một loại màu đỏ xinh đẹp quỷ dị.

Dường như yêu tinh trong đêm tối, có thể dễ dàng câu hồn nhϊếp phách.

Sắc mặt của Thẩm Nguyệt Dao chợt thay đổi: “Hắn bị làm sao vậy?”

“Sao buổi sáng êm đẹp đi ra ngoài, buổi tối trở về lại biến thành như vậy?”

Tô Tuyết Y đi ra ngoài đánh nhau với người ta à?

Nhưng hắn bị gãy chân, dáng vẻ trúng độc suy yếu, cũng không giống như người có thể đánh nhau với người khác.

Lâm Trì nhỏ giọng nói: “Lúc ta ở trấn trên trở về, ở ven đường nhìn thấy Tô đại ca cả người đều là máu nằm ngã trên mặt đất, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”

Hiện tại vào thời gian này, y quán ở trấn trên cũng đã đóng cửa rồi, hắn ta phát hiện nơi Tô Tuyết Y ngã rất gần thôn, cho nên hắn ta đưa Tô đại ca trở về thôn trước.

Lâm Trì là tiểu nhi tử của lí chính trong thôn, quan hệ rất tốt với Tô Tuyết Y, người cũng rất nhiệt tình.

Hắn ta cũng chưa từng gặp phải tình huống như vậy, cũng có chút hoang mang lo sợ.

Vẻ mặt Thẩm Nguyệt Dao có chút trầm trọng, vội vàng cùng Lâm Trì đỡ Tô Tuyết Y đi vào bên trong.

Sau khi đỡ Tô Tuyết Y nằm lên giường, Thẩm Nguyệt Dao nhanh chóng bắt mạch cho Tô Tuyết Y, xác định hắn chỉ là bị thương ngoài da chứ không có trở ngại gì liền nhẹ nhàng thở ra.



Lâm Trì nhỏ giọng hỏi: “Tẩu tử, Tô đại ca không có việc gì chứ? Có cần đi mời đại phu không, ta đánh xe bò đi tìm đại phu.”

Thẩm Nguyệt Dao trấn an hắn ta: “Không có việc gì, ta rửa sạch vết thương rồi băng bó miệng vết thương cho hắn, nghỉ ngơi một đêm là sẽ không có việc gì.”

Thời gian này nói là đi trấn trên mời đại phu, nơi này cách trấn trên xa như vậy, một đi một về đừng nói có thể mời được đại phu hay không, mà thời gian muộn như vậy, Lâm Trì đi trấn trên cũng không an toàn.

Hơn nữa đã muộn như vậy, nếu hắn không về nhà thì chắc chắn một nhà lí chính cũng rất lo lắng.

Lâm Trì vừa nghe nói không có việc gì liền nhẹ nhàng thở ra: “Tô đại ca không có việc gì là tốt rồi.”

Thẩm Nguyệt Dao nghĩ đến món kho đang hầm trong nhà, muốn lấy cho Lâm Trì một chút.

Lâm Trì cũng biết điều kiện Tô gia như thế nào, vội vàng xua tay, chạy nhanh như chớp.

Thẩm Nguyệt Dao bất đắc dĩ, chỉ có thể đợi hôm nào lại đi nhà lí chính một chuyến, tỏ vẻ cảm ơn một chút.

Thẩm Nguyệt Dao chỉ có thể múc chút nước rửa sạch miệng vết thương cho Tô Tuyết Y trước, trong nhà không có thuốc cầm máu, cũng may có nước linh tuyền, nàng dùng nước linh tuyền xử lý miệng vết thương cho Tô Tuyết Y, rất nhanh máu đã ngừng chảy.

Sau đó nàng dùng vải băng bó, cũng cho hắn uống mấy ngụm nước linh tuyền.

Chuẩn bị xong xuôi, Thẩm Nguyệt Dao lại giúp đỡ cởϊ áσ khoác của Tô Tuyết Y ra, đắp chăn đàng hoàng lại cho hắn.

Bận việc xong, trên người nàng cũng chảy ra mồ hôi.

Thân thể này quá béo, quá yếu, dùng chút lực đã cảm thấy mệt mỏi.

Mặc dù Đại Bảo và Nhị Bảo sợ Thẩm Nguyệt Dao, nhưng bởi vì lo lắng cho cha, hai đứa nhỏ ngoan ngoãn ở một góc trong phòng, lẳng lặng nhìn.