Chương 17: Hai Bảo Sợ Hãi

Thẩm Nguyệt Dao nhìn hai đứa nhỏ, nói: “Các con giúp đỡ trông coi một chút, nếu cha các con tỉnh lại hoặc là không thoải mái thì gọi nương.”

Nàng đi nghỉ tạm một chút trước, còn phải vớt món kho đã ướp ra ngoài, sau đó chiên bánh ngàn tầng.

Thẩm Nguyệt Dao đi phòng bếp bận việc.

Lúc này Đại Bảo và Nhị Bảo mới bò đến mép giường nhìn về phía Tô Tuyết Y nằm ở trên giường.

Nhị Bảo dùng mu bàn tay lau nước mắt nói: “Đại ca, đệ sợ.”

Cậu sợ cha xảy ra chuyện.

Đại Bảo dùng tay nhẹ nhàng ôm Nhị Bảo, nói: “Đừng sợ, cha không có việc gì, cha chỉ là đang ngủ mà thôi.”

Mặc dù cậu an ủi đệ đệ như vậy, nhưng trong lòng Đại Bảo cũng có chút hoảng loạn.

Lúc Lâm thúc thúc đưa cha trở về, cậu nhìn thấy dáng vẻ cha cậu chảy máu cũng rất sợ hãi.

Cậu sợ cậu và đệ đệ sẽ không có cha.

Cũng giống như nhị tỷ, nhị tỷ không có cha cũng không có nương, rất đáng thương.

Trông Đại Bảo có vẻ bình tĩnh, nhưng bởi vì khẩn trương lo lắng nên giọng nói có chút run, khóe mắt cũng có chút đỏ.

Cậu đau lòng cho cha.



Nhị Bảo nhỏ giọng nức nở một hồi, nói: “Đại ca, vừa rồi nữ nhân xấu xa kia có chăm sóc cha.”

“Nhưng mà cha không thích nàng.”

Đại Bảo nói: “Ừm.”

Đại Bảo và Nhị Bảo biết mặc dù nữ nhân kia là nương của bọn họ, nhưng cha rất không thích nàng.

Chỉ là nữ nhân kia rất thích cha, trước kia luôn muốn nghĩ cách lấy lòng cha, lấy lòng không được thì bắt đầu chửi rủa, đổi tới đổi lui.

Trong thôn có một vị thím nói nữ nhân kia chỉ biết dùng mưu kế, một khóc hai nháo ba thắt cổ cũng vô dụng.

Bọn họ nghe người trong thôn nói là bởi vì có cậu và đệ đệ cho nên cha mới có thể cưới nữ nhân kia.

Thẩm Nguyệt Dao hoàn toàn không biết hai đứa nhỏ trong phòng đang nói lời bí mật với nhau, nàng múc một chậu nước ở trong sân, đơn giản rửa sạch một chút, sau đó vào trong nhà múc lòng heo kho ra ngoài.

Nàng dùng đôi đũa gắp một miếng, nếm thử hương vị, ánh mắt sáng lên: “Hương vị khá ngon.”

Bởi vì gia vị gần như đầy đủ hết, hơn nữa mỗi một bước đều được khống chế mức lửa rất tốt, ăn vào hương vị cũng rất ngon.

Nàng lại dùng cái muỗng múc nước canh uống thử một ngụm, cũng rất ngon.

Múc món kho ra khỏi nồi, bỏ vào bình gốm đậy lại, tránh cho bị nguội, một lát nữa sẽ ăn.



Sau đó nàng vừa nhóm lửa vừa nướng bánh nướng áp chảo.

Nàng làm ba cái bánh ngàn tầng lớn.

Mặc dù làm bằng lương thực thô, nhưng sau khi nướng áp chảo xong thì hương vị cũng rất thơm và mềm.

Nàng làm nhiều một chút, ăn không hết thì buổi sáng ngày mai có thể xào lại cho hai đứa nhỏ ăn.

Sau khi làm xong, Thẩm Nguyệt Dao gọi Đại Bảo và Nhị Bảo ra ngoài ăn cơm.

Hiện tại cha bị thương hôn mê bất tỉnh, phải dựa vào nữ nhân này chăm sóc cha, cho nên bọn họ rất nghe lời.

Đợi Đại Bảo và Nhị Bảo rửa tay xong ngồi xuống trước bàn ăn, Thẩm Nguyệt Dao múc vào trong chén bọn họ mỗi người một ít đại tràng heo và vụn heo, lại múc hai muỗng nước canh.

“Mấy thứ này rất mềm, lại còn ngon miệng, có thể ăn chung với bánh.”

Thẩm Nguyệt Dao xé cho bọn họ mỗi người một miếng bánh ngàn tầng, bảo bọn họ ăn.

“Còn có thể xé bánh thành miếng nhỏ hơn rồi chấm vào nước canh ăn.”

Hai đứa nhỏ không biết đồ vật trong chén là cái gì, nhưng chỉ ngửi hương vị đã cảm thấy rất thơm, rất ngon.

Bọn họ cũng đã đói bụng, không quan tâm đến cái khác, bắt đầu từ từ ăn.

Vừa ăn một miếng, hai người đều kích động tới ngẩn người, hoàn toàn đã quên mất phản ứng.