Chương 14: Bánh Bao Thịt

Thẩm Nguyệt Dao lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng ngăn cản vị phụ nhân kia: “Vị đại tỷ này, cho ta hỏi một chút, đồ vật trong sọt của ngươi là dược liệu sao?”

Phụ nhân ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Nguyệt Dao, mặc dù khó hiểu, nhưng nàng ấy vẫn gật đầu nói: “Ừm, là dược liệu, chưởng quầy tiệm thuốc thu dược liệu, ta mang tới bán.”

Thẩm Nguyệt Dao nói: “Đại tỷ, ta ngửi mùi dược liệu trong sọt của ngươi, chắc là có mấy loại dược liệu ta cần, không biết giá cả như thế nào?”

Phụ nhân ngây ngẩn cả người, nàng ấy có chút ngạc nhiên và vui mừng nói: “Cô nương, ngươi cần dược liệu sao? Dược liệu của ta đều là dược liệu bình thường, tiệm thuốc thu mua nếu tốt thì một cân mười văn tiền, bình thường thì một cân chỉ có năm văn tiền.”

Phụ nhân rất vui mừng khi có người mua dược liệu.

Những dược liệu này cho dù đều được phơi khô, cầm đi tiệm thuốc bán cho chưởng quầy thì chưởng quầy cũng muốn kiểm tra, chưa chắc sẽ mua tất cả.

Nếu vị cô nương này có thể mua, đương nhiên nàng ấy rất vui mừng.

Thẩm Nguyệt Dao lôi kéo phụ nhân đến một ngõ nhỏ không có người ở bên cạnh nói chuyện xem dược liệu.

Thẩm Nguyệt Dao nhìn thấy bên trong có trần bì, bát giác, hồi hương, hương diệp thì thật sự rất vui mừng.

Trực tiếp mua hai cân.

Thông qua cuộc nói chuyện, Thẩm Nguyệt Dao mới biết được phụ nhân này họ Chu, là người thôn kế bên thôn của bọn họ.



Mua mấy loại hương liệu này, chỉ thiếu hai ba loại hương liệu cũng không phải vấn đề quá lớn.

Hơn nữa có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền.

Huống hồ trên núi đã có mấy thứ này, nói không chừng cũng có cây hoa tiêu, chờ hôm nào nàng phải đi lên núi xem thử một chút.

Mua hương liệu xong, Thẩm Nguyệt Dao lại đi mua hai cân bột mì, cầm một thùng lòng heo chuẩn bị về nhà.

Nàng bỏ đồ vật vào không gian, có thể đi về nhà.

Bận việc một buổi sáng, cũng sắp đến buổi trưa rồi, về nhà nấu cơm có lẽ không kịp nữa.

Thẩm Nguyệt Dao liền mua hai cái bánh bao thịt, một cái bánh bao thịt bốn văn tiền.

Nàng mua cho hai đứa nhỏ ăn, về phần nàng, buổi sáng còn thừa hai cái bánh củ cải sợi, nàng có thể hâm nóng lại ăn, như vậy có thể tiết kiệm mấy văn tiền.

Đừng xem thường mấy văn tiền này, có thể mua không ít đồ vật đó.

Một văn tiền có thể mua hai quả trứng gà, tám văn tiền liền có thể mua một cân bột mì thô.

Một buổi sáng này tiêu hết hơn hai trăm văn tiền, hiện tại trong tay nàng chỉ còn 96 văn tiền.

Sau khi về đến nhà, Thẩm Nguyệt Dao thấy hai đứa nhỏ đã trở lại, nàng đưa bánh bao thịt cho hai người, nói: “Đây là cơm trưa, lót bụng một chút, buổi tối nương nấu đồ ăn ngon cho các con.”



Buổi tối nàng dự định làm món lòng heo kho.

Trong tay hai đứa nhỏ cầm bánh bao thịt, đều không phục hồi tinh thần trở lại.

Sau đó bọn họ liền nhìn thấy Thẩm Nguyệt Dao lấy rất nhiều đồ vật từ trong sọt ra.

Sau đó nàng đổ bột mì vào lu bột mì, bỏ dầu ăn, nước tương và muối lên bệ bếp.

Thịt heo thì nàng tạm thời đặt ở trong không gian để giữ tươi.

Thẩm Nguyệt Dao đơn giản ăn hai cái bánh củ cải sợi, sau đó bắt đầu bận việc.

Nàng muốn rửa sạch lòng heo.

Bình thường là dùng bột mì rửa, nhưng bột mì rất đắt, đương nhiên nàng không nỡ dùng bột mì tẩy rửa.

Cho nên nàng đốt một ít phân tro, dùng phân tro rửa lòng heo.

Đại Bảo và Nhị Bảo ở bên cạnh nhìn Thẩm Nguyệt Dao bận việc, ngơ ngác không nói chuyện.

Thẩm Nguyệt Dao ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái, nói: “Mau ăn đi, còn không ăn thì sẽ nguội đó, đây là nương mua ở trấn trên cho các con.”