Chương 13: Mua Hương Liệu

Đồ tể sợ ngây người, hắn ta chưa từng gặp qua ai muốn mua lòng heo.

Nhưng mà đồ tể cũng là người thành thật, hắn ta nói: “Thứ này có vị rất khó ăn, không ai mua, nếu ngươi thật sự muốn mua thì một thùng này coi như tặng kèm theo thịt ba chỉ ngươi mua.”

Trong lòng Thẩm Nguyệt Dao kích động, trên mặt lại không để lộ ra, một thùng lòng heo lớn như vậy có thể làm rất nhiều món ăn ngon.

Dầu mỡ cũng lớn, có thể bồi bổ thân thể cho hai đứa nhỏ.

Nhưng mà muốn kho lòng heo cho ngon còn phải cần hương liệu.

Thẩm Nguyệt Dao biết công thức hương liệu, nhưng thời đại này lại không có gia vị hương liệu.

Cần nàng tự mình điều chế.

Thẩm Nguyệt Dao không thay đổi sắc mặt nói: “Được, một lát sau ta lại đây lấy.”

Nàng muốn đi dạo trước, xem thử có thể mua được những hương liệu hay không.

Nhưng Thẩm Nguyệt Dao đi dạo một vòng lớn, vẫn không nhìn thấy có người bán bát giác và hương diệp gì đó.

Nhưng có bán gừng tươi.

Thẩm Nguyệt Dao mua chút gừng tươi.



Chỉ là không có mười mấy loại hương liệu là bát giác, hồi hương, đậu khấu linh tinh, như vậy sẽ không thể làm ra món kho thơm ngon.

Thẩm Nguyệt Dao đi mua chút nước tương và đường cát trắng, hai loại này cũng là gia vị.

Nước tương không đắt, nhưng mà kỹ thuật chế đường ở cổ đại cũng không thành thục, cho nên đường cát trắng hơn 23 văn tiền một cân.

Thẩm Nguyệt Dao không dám dùng nhiều tiền mua cái này, chỉ có thể mua một cân trước.

Trong lúc mua đồ vật, nàng đột nhiên nghĩ tới mấy loại hương liệu như bát giác, hồi hương, vỏ quế này thật ra cũng là một loại dược liệu trung y.

Không biết tiệm thuốc có bán mấy thứ này hay không.

Thẩm Nguyệt Dao đi tới tiệm thuốc: “Chưởng quầy, nơi này của các ngươi có mấy loại dược liệu như bát giác, vỏ quế, cam thảo, đậu khấu không?”

Chưởng quầy nhìn Thẩm Nguyệt Dao, gật đầu nói: “Có, cô nương là muốn cắt thuốc sao?”

“Mấy loại dược liệu này trộn lại cũng không có tác dụng gì, nếu cô nương có vấn đề gì, vẫn nên nhờ đại phu khám bệnh một chút.”

Thẩm Nguyệt Dao khẽ thay đổi sắc mặt, nói: “Không có việc gì, ta chỉ là dùng những dược liệu này mà thôi”

Thẩm Nguyệt Dao hiểu ra, tốt nhất không nên mua tất cả hương liệu ở một tiệm thuốc, như vậy về sau nếu nàng sử dụng những hương liệu này làm đồ ăn buôn bán sẽ dễ dàng bị người phát hiện.

Vẫn nên phân tán mua mười mấy loại gia vị này ở mấy cái cửa hàng khác nhau thì hơn.



“Chưởng quầy, ta mua mấy loại dược liệu bát giác, vỏ quế, cam thảo, bạch sơn này thì có giá cả bao nhiêu?”

Thẩm Nguyệt Dao biết, dược liệu ở cổ đại có đơn vị đo riêng, một cân tương đương 16 lượng.

Nếu mua theo cân chắc chắn sẽ rất đắt, cho nên Thẩm Nguyệt Dao dự định mua theo lượng.

Chưởng quầy kia nói: “Mấy cái này đều là dược liệu bình thường, giá cả có thể rẻ hơn một chút, một cân có giá một trăm văn tiền.”

Thẩm Nguyệt Dao tính toán ở trong lòng một chút, nói: “Chưởng quầy, mỗi loại lấy cho ta một lượng đi.”

Mỗi loại mua một lượng cũng có thể dùng rất nhiều lần.

Thật ra nàng muốn một lần mua nhiều một chút, nhưng sợ tiền trong tay không đủ.

Đợi nghĩ ra cách kiếm tiền rồi lại mua nhiều một chút vậy.

Tính một chút, thật ra vẫn có chút đắt.

Chưởng quầy bảo dược đồng bốc dược liệu đưa cho Thẩm Nguyệt Dao, Thẩm Nguyệt Dao đưa 25 văn tiền.

Kế tiếp nàng chuẩn bị đi tới tiệm thuốc khác mua hương liệu.

Nàng đi ra khỏi tiệm thuốc, đi về hướng đông của tiệm thuốc thì đột nhiên nhìn thấy một phụ nhân cõng cái sọt đi ngang qua, Thẩm Nguyệt Dao lập tức ngửi được mùi thơm của hương liệu.