Chương 12: Mua Mua Mua

Thôn Liễu Hà của bọn họ tương đối lệch, cũng khá xa xôi, trấn gần nhất là trấn Bắc Liễu, nếu đi bộ thì phải đi khoảng nửa canh giờ.

Nếu ngồi xe bò thì ba mươi phút là đến.

Trong thôn có hộ gia đình mỗi ngày vào sáng sớm sẽ dùng xe bò chở người đi trấn trên, nhưng mỗi người cần trả một văn tiền.

Chỉ là thời gian này không có xe bò, Thẩm Nguyệt Dao chỉ có thể tự đi bộ.

Dù sao thân thể này béo như vậy, coi như rèn luyện đi.

Vốn tưởng rằng đi đường rất nhẹ nhàng, nhưng trên người thân thể này quá nhiều thịt mỡ, thế cho nên đi đường rất mệt.

Lúc Thẩm Nguyệt Dao đi đến trấn trên, trên người đã ướt đẫm mồ hôi.

Dọc theo đường đi tương đối quạnh quẽ, nhưng sau khi tới trấn trên sẽ cảm nhận được một chút cảnh tượng phồn hoa.

Trấn trên có một cái bến tàu, có không ít thuyền lui tới thả neo, trấn trên cũng có một đường phố phồn hoa, hai bên đường phố đều là cửa hàng.

Người đến người đi cũng không ít.

Nhìn cách ăn mặc cũng tốt hơn người trong thôn rất nhiều.

Một bên khác của đường phố là một cái chợ, rất nhiều người ở chỗ này bày quán, cũng nhiều người rao hàng.



“Bánh bao, bánh bao nóng hầm hập đây…”

“Bánh nướng…”

“Thịt heo mới mẻ, thịt heo vừa mới gϊếŧ đây.”

“Củ cải mùa xuân, củ cải mùa xuân mới nhô từ trong đất ra, mọi người màu xem, vừa tươi mới vừa lớn.”

Trong chợ, tiếng rao hàng liên tiếp vang lên bên tai, mang theo sự ồn ào náo nhiệt, làm Thẩm Nguyệt Dao cảm thấy nàng thật sự trở về thế giới cổ đại này.

Vốn dĩ Thẩm Nguyệt Dao chỉ định đi qua xem thử, nhưng trong tay nàng không có một văn tiền nào cả, đi xem cũng vô dụng.

Nàng chỉ có thể đi tới hiệu cầm đồ trước.

Rất nhanh Thẩm Nguyệt Dao đã rời khỏi hiệu cầm đồ, trong tay nàng có thêm 300 văn tiền.

Một đôi hoa tai bạc chỉ có mấy khắc, son phấn kia là vô dụng, lúc mua là mấu trăm văn, lúc đi cầm cố thì lại chẳng đáng bao nhiêu tiền.

Cho nên tổng cộng cầm được 300 văn tiền.

Cho dù chỉ có một chút này cũng có thể mua một ít lương thực trở về ăn.

Thẩm Nguyệt Dao đi dạo chợ, chuẩn bị mua chút thịt và muối trở về.

Nàng đi tới cửa hàng tạp hóa nhìn một chút, muối tinh trắng như bông tuyết 80 văn tiền một cân, muối thô thì chỉ cần 30 văn tiền một cân.



Thẩm Nguyệt Dao mua một cân muối thô, lại mua hai cân dầu ăn, một cân dầu hai mươi văn tiền, hai cân là 40 văn tiền.

Bình thường các nông hộ đều là tự mình trồng hoa màu, trồng đậu phộng và ép dầu đậu phộng để ăn, không cần mua.

Nhưng nhà bọn họ không có dầu thô nên chỉ có thể mua.

Cũng may nàng mang theo bình gốm, có thể đựng dầu ăn.

Nàng lại đi tới chỗ đồ tể mua hai cân thịt ba chỉ.

Một cân thịt ba chỉ mười sáu văn tiền, hai cân 32 văn tiền.

Thịt ba chỉ vừa có thể làm món ăn ngon lại có thể chiết lấy mỡ.

Lúc Thẩm Nguyệt Dao cầm thịt ba chỉ chuẩn bị trở về, đột nhiên nhìn thấy một thùng gỗ phía sau quầy hàng, trong thùng gỗ có chứa một ít đồ vật, Thẩm Nguyệt Dao khẽ thay đổi sắc mặt nói: “Ông chủ, thùng gỗ kia đựng thứ gì vậy?”

Đồ tể quay đầu lại nhìn thoáng qua, giải thích nói: “Đó là lòng heo, vốn dĩ chuẩn bị đi đổ, nhưng bận quá, trong lúc nhất thời không rảnh xử lý.”

Đồ tể nghĩ thầm có thể là lòng heo quá hôi làm ảnh hưởng đến khách, một lát nữa phải nhanh chóng đổ đi mới được.

Thẩm Nguyệt Dao ở trong đầu nhớ lại một chút, hiểu ra người ở thời đại này còn không biết lòng heo có thể nấu món ăn ngon.

“Ông chủ, ông có bán thùng lòng heo kia không?”