Nàng đi dạo một hồi lâu, vẫn là hoàn cảnh như vậy, nhưng mà ba mẫu đất trong không gian là đất đen có hàm chứa linh khí, nếu gieo trồng rau dưa và lương thực trên mảnh đất này thì sản lượng sẽ vô cùng cao, hơn nữa tốc độ phát triển cũng sẽ nhanh hơn bên ngoài một ít.
Còn có nước linh tuyền trong không gian cũng có chứa năng lượng linh khí, có thể tăng cường thể chất, còn có thể trị liệu bệnh tật.
Mặc dù không thể so sánh với nông trường lúc trước, nhưng xuyên không trở về có thể mang theo những thứ này thì nàng cũng rất vui mừng.
Thẩm Nguyệt Dao suy nghĩ một chút.
Cứ cảm thấy là bởi vì nàng mới vừa xuyên không tới, cho nên không gian mới có thể biến thành dáng vẻ này.
Có lẽ nàng ở thời không này càng lâu thì không gian sẽ thăng cấp, mấy thứ từng có trong không gian cũng sẽ xuất hiện một lần nữa.
Nhưng hiện tại trong không gian không có bất cứ thứ gì, nếu muốn ăn cơm no, vậy thì chỉ có thể nghĩ cách khác.
Sáng sớm có thể làm bánh củ cải sợi, nhưng buổi trưa ăn cái gì?
Trong nhà có cải trắng, cũng có bột mì thô, có thể làm sủi cảo.
Nhưng không có thịt, dù có làm ra sủi cảo thì tóm lại hương vị cũng không ngon bằng sủi cảo có cải trắng và thịt.
Một điều nữa chính là, nếu dùng bột mì thô này, vậy sau này ăn cái gì.
Trước khi không nghĩ ra phải làm cái gì để kiếm tiền thì vẫn không nên ăn hết lương thực mới phải.
Nếu có miến thì có thể làm cải trắng hầm miến, ăn cũng rất ngon, nhưng căn cứ theo hiểu biết của nàng về thời đại này, nơi này hoàn toàn không có loại đồ ăn như khoai lang đỏ này.
Cho nên cũng không có miến.
Chờ Thẩm Nguyệt Dao lại một lần nữa ra khỏi không gian, phát hiện chậu gỗ trong sân chứa rau dại đã được rửa sạch sẽ.
Đại Bảo và Nhị Bảo đã không ở trong sân.
“Có lẽ bọn họ đi lên núi.”
Trước kia cũng là như vậy, hai đứa nhỏ ăn cơm sáng xong đều đi xung quanh chân núi, đào chút rau dại, nhặt chút củi lửa.
Hiện tại mới đến thời tiết đầu xuân, phần lớn các thôn dân đều đi lên núi khai khẩn ruộng đất, chuẩn bị trồng rau dưa và cây nông nghiệp.
Trong đất và trên núi có người nhiều, cũng không cần lo lắng cho an nguy của Đại Bảo và Nhị Bảo.
Có rau dại này, Thẩm Nguyệt Dao cảm thấy có thể dùng rau dại làm chút rau dại viên để ăn.
Còn có thể làm rau trộn ăn, nếu là mùa hè thì pha chút nước sốt, trộn rau trộn ăn sẽ rất thoải mái và tươi mát.
Nhưng ở mùa này, thời tiết còn lạnh, đương nhiên không thể làm món ăn đó.
Nhìn nhà bếp rỗng tuếch, cuối cùng Thẩm Nguyệt Dao khắc sâu hiểu ra ý nghĩa của một câu.
“Không bột đố gột nên hồ!”
Nàng trở về phòng, một lần nữa tìm kiếm một phen, cuối cùng tìm ra một đôi hoa tai bạc.
Mấy thứ này là nương cho lúc thành thân.
Thứ này cũng là của hồi môn trước kia của nương.
“Hoa tai bạc có thể đi hiệu cầm đồ ở trấn trên cầm cố.”
Không có cách nào, trong nhà ngay cả một văn tiền cũng không có, còn thiếu nợ mấy lượng bạc, chỉ có thể cầm cái này.
Còn có một hộp son phấn chưa sử dụng, chắc là cũng được chút tiền.
Còn quần áo màu sắc rực rỡ kia, cho dù là đi hiệu cầm đồ cầm cố, có lẽ cũng không đáng bao nhiêu tiền.
Còn không bằng sửa lại, làm mấy bộ quần áo cho hai đứa nhỏ mặc.
Suy nghĩ xong, Thẩm Nguyệt Dao bỏ đồ vật vào không gian, cõng cái sọt đi trấn trên.