Chương 4: Đơn thuần vậy sao?

Men theo mùi thơm lần mò đến phòng bếp, khi thấy Thẩm Ấu Dao cầm hai đĩa thức ăn đi ra, Đỗ Trạch Thần thậm chí còn quên cả sự chán ghét đối với cô gái này, bất giác nuốt nước miếng...

"Tỉnh rồi à?" Đối diện với người đàn ông xa lạ, Thẩm Ấu Dao có chút mất tự nhiên: "Tôi nấu canh giải rượu rồi, uống vào sẽ thoải mái hơn chút, tôi mang cho anh nhé."

"Không cần." Đỗ Trạch Thần nhíu mày, không muốn nhiều lời với cô: "Cô đi sắp cơm đi, tôi tự mình xới."

Thẩm Ấu Dao gật đầu:

"Trong nồi đất là canh giải rượu, anh cẩn thận đừng để bị bỏng."

Đỗ Trạch Thần vào phòng bếp, do dự một chút, mở nồi đất ra nếm thử một hớp, sau đó cầm bát vào múc lấy một bát, vừa đứng vừa uống.

Canh ngọt ngọt chua chua chui vào dạ dày, cả người đều thoải mái hơn nhiều, khiến tâm trạng bức bối cả đêm cũng chợt thả lỏng.

Đến lúc Đỗ Trạch Thần cầm cơm tẻ đi ra, đã thấy Thẩm Ấu Dao ngồi ngay ngắn trên ghế chờ mình.

Nhìn thấy anh ta bước ra, đôi mắt cô sáng lên như muốn nói "cuối cùng cũng có thể ăn cơm rồi".

Đỗ Trạch Thần thầm cười nhạt, giả vờ giống đấy, có thể trèo lên giường anh ta, chẳng lẽ lại là người đơn thuần như vậy?

Anh ta không nói gì, ngồi xuống đối diện Thẩm Ấu Dao, chờ anh ta gắp miếng đầu tiên, đối diện cũng có động tác.

Cơm tẻ mềm dẻo đưa vào trong miệng, Đỗ Trạch Thần nhanh chóng quên đi người đối diện, nhanh chóng cúng tế cho cái miếu ngũ tạng của mình.

Cho đến khi ăn hết một bát cơm, anh ta mới ăn chậm lại, ngẩng đầu nhìn cô gái đối diện đang phùng mang trợn má ăn cơm, trông có vẻ rất ngon lành.

Đỗ Trạch Thần dừng một chút, đứng dậy đi xới bát cơm nữa.

Vừa quay lại bàn, anh ta chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Thẩm Ấu Dao luống cuống tay chân, lấy một chiếc điện thoại di động trông có vẻ cũ kỹ từ trong túi áo ra.

Thấy người gọi hiển thị bên trên, cô nhanh chóng bấm nhận cuộc gọi. Có điều chiếc điện thoại này dường như đã quá cũ, không được nhanh nhạy lắm, ấn vài cái mới kết nối được, còn không biết sao bật cả loa ngoài lên.

Mà Thẩm Ấu Dao cố gắng thế nào cũng không tắt được loa ngoài đi, chỉ đành để cho âm thanh ở đầu dây bên kia thoải mái chui vào tai người đối diện.

"Hôm qua cậu Đỗ kéo em đi làm gì?" Người gọi tới là chị An, quản lý của nguyên thân gọi tới, chị ta trêu chọc: "Không phải thực sự đi đăng ký kết hôn đấy chứ?"