Chương 85: Bạn vẽ tôi đoán

Edit: Haullyn

__________

Giang Đường: "..................??"

Ăn...... Ăn bữa sáng?

Cô giơ tay cắt ngang lúc Lâm Tùy Châu chuẩn bị sang chủ đề thứ hai, chỉ thẳng vào bản mặt hắn nói: "Anh nói xem bữa sáng ở chỗ nào hả?"

Lâm Tùy Châu chỉ vào hình người que, rất nghiêm túc: "Đây là học sinh tiểu học, trước ngực đeo khăn quàng đỏ; đây là mặt trời, chứng tỏ cậu bé mới dậy chuẩn bị đi học, trước khi đi học đương nhiên phải ăn sáng."

"...... Hả?"

Cô trừng lớn mắt, hơn nửa ngày mới nhận ra thứ đen thui trước ngực tên người que kia là khăn quàng đỏ?

Con mẹ nó khăn quàng đỏ thật!!!

"Vì tránh làm cô hiểu lầm, tôi cố ý vẽ thêm đồng hồ, đáng tiếc là cô không đoán được ý của tôi."

"......"

Bà đây đoán được mới lạ!

Đột nhiên não có chút đau, Giang Đường cảm thấy sự mệt mỏi mạc danh khi nghe tiếng cười trộm thấp thấp từ nhà bên cạnh. Vốn cho rằng "lỗ tai thính" chỉ có trên phim truyền hình, không ngờ...... hôm nay cô lại gặp được.

Chủ đề thứ hai bắt đầu, Giang Đường hít thở sâu để ổn định tinh thần, nghiêm túc nhìn bảng trắng.

Lâm Tùy Châu rũ mắt nhìn tấm thẻ trên tay, chậm chạp không hành động, một lát sau, Lâm Tùy Châu nhìn về phía giáo viên phát đề: "Câu này tôi bỏ, nó không phù hợp với trẻ con."

Không phù hợp với trẻ con?

Giang Đường tiến lên đoạt lấy tấm thẻ, chỉ thấy ba chữ viết đậm bên trên —— Nòng nọc nhỏ.

Xoẹt.

Cô trực tiếp xé rách tấm thẻ.

Giang Đường ngẩng đầu, giận quá hóa cười: "Anh nói xem nòng nọc con thì không hợp với trẻ con ở chỗ nào?"

Lông mi Lâm Tùy Châu khẽ run, mọi câu trả lời đều giữ trong trầm mặc.

Rất nhanh, người lớn xung quanh cũng nhận ra được ẩn ý, sôi nổi ném ánh mắt ái muội cho nhau.

Trên mặt Giang Đường lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng cầm tấm thẻ xoay người trở về chỗ.

Khóe môi hắn cong lên: "Chủ đề tiếp theo."

Cô giáo sau một giây hoảng hốt đưa Lâm Tùy Châu một tấm thẻ khác.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, bên cạnh Giang Đường, hết một nhà đi lại một nhà khác tới, mà trong khi đó bọn họ vẫn cứ tiếp tục ở đây anh vẽ tôi đoán.

Lâm Tùy Châu rất thong dong lau "tác phẩm" ban đầu của mình, dùng bút chì đen vẽ hai đường sóng lượn lên bảng, tiếp theo vẽ người que trên đường sóng, đằng sau người que còn có thêm...... con chó?

Đường cong quá mức trừu tượng làm Giang Đường không cách nào phận biệt được.

"Xong rồi."

Giang Đường chớp mắt, rất cố gắng quan sát vài giây sau đó trả lời: "Dắt chó đi dạo?"

Mỗi lần ấn đường giữa đôi lông mày Lâm Tùy Châu nhăn lại, tim cô lại nhói một lần, chẳng lẽ... chẳng lẽ không phải là dắt chó đi dạo, vậy chính là ——

"Dắt mèo đi dạo?"

Hắn thở dài, nhắc nhở nói: "Không liên quan tới chó mèo."

Giang Đường: "......"

Giang Đường: "Cho chút gợi ý nữa đi?"

"Mỗi ngày chúng ta đều dùng đến."

Mỗi ngày đều dùng đến......

Hai tròng mắt Giang Đường chăm chút nhìn bức vẽ, cô thề, lúc trước học bài rồi thi đại học cô cũng chưa nghiêm túc như thế này, sau một phút đồng hồ, Giang Đường nhanh trí hiểu ra, nhảy dựng lên búng tay một cái: "Tôi biết rồi."

Đuôi lông mày Lâm Tùy Châu khẽ nhếch, trong mắt mang theo chờ mong.

"Avanti cưỡi con lừa!"

Trong nháy mắt khi vừa dứt lời, sự chờ mong trên khuôn mặt Lâm Tùy Châu nhanh chóng biến thành thất vọng với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.

Giáo viên bên cạnh nghe câu trả lời thiếu chút nữa không nhịn được bật cười, lấy từ trong túi ra một túi hạt dưa nhỏ, cắn hạt dưa lách tách ngồi xem kịch vui.

Lúc này, nhóm cuối cùng cũng gắng sức vượt lên, hướng về vạch đích.

Nhà Giang Đường thành công từ vị trí đầu tiên trượt xuống cuối cùng.

"Chẳng lẽ... không phải sao?"

Lâm Tùy Châu dời mắt: "Lương Thâm."

"Dạ có con......"

"Thôi bỏ qua, tới Thiển Thiển."

Lương Thâm: "......"

"Baba, con không biết." Thiển Thiển thành thật mà lắc đầu, "Con không đoán ra."

"Con biết!" Cuối cùng Lương Thâm cũng có cơ hội trả lời, điên cuồng giơ tay, Lâm Tùy Châu không còn cách nào chỉ có thể để con trai IQ hơi thấp trả lời.

Đôi mắt cậu sáng lấp lánh: "Hǎidǐ dǎlāo*! Baba, buổi tối chúng ta tới Hǎidǐ dǎlāo ăn được không!"

[ * Hǎidǐ dǎlāo: Vietsub Haidi dalao, là chuỗi nhà hàng lẩu Tứ Xuyên, Thượng Hải ]

"......"

Biết mà, trông cậy vào cậu con trai này không bằng trông cậy vào một miếng thịt.

Lâm Tùy Châu giơ tấm thẻ trước mặt ba người, trên giấy viết ——WIFI.

Một mảng trầm lặng.

Cô giáo đằng sau đã cười tới cong lưng.

Thời gian giải đáp, Lâm Tùy Châu chỉ vào đường sóng lượn nói: "Đây là sóng." Bút chì trượt xuống, chỉ thẳng vào, "Đây là đất."

Tiếp theo, di chuyển tới người hình que: "Đây là người đang kéo ngựa, cho nên, ý nghĩa là Hedy Lamarr*."

[ * Ở đây Lâm Tùy Châu chơi chữ, các âm tiếng trung có phát âm gần giống Hedy Lamarr.

Nữ diễn viên Hedy Lamarr hợp tác với bạn của cô là nhà soạn nhạc George Antheil phát minh ra mạng không dây (tiền thân của Wifi) ]

Vẻ mặt Giang Đường WTF.

Bọn nhỏ cũng ngây ngô mờ mịt, còn không hiểu cha đang nói cái gì.

Lâm Tùy Châu nói: "Hedy Lamarr là mẹ đẻ của WIFI, cho nên đáp án rất rõ ràng là WIFI."

Đối mặt trước biểu cảm [Dễ thế này mấy người còn không đoán ra] của Lâm Tùy Châu, Giang Đường hoàn toàn nổi giận, tiến lên giật bút vẽ cái hình icon WIFI, đôi mắt hồ ly căm tức nhìn hắn: "Anh không thể vẽ trực tiếp như thế này sao? Bọn trẻ nhỏ như thế đâu biết người anh vẽ là Hedy."

Hắn nhíu mi, bỗng nhiên bừng tỉnh: "Ừ cũng đúng......"

"......"

ĐM!

Vốn tưởng rằng chỉ số thông minh của Lâm Tùy Châu là MAX vương gia, bây giờ xem ra, hắn cũng ngu xuẩn không kém, có thể xác định chắc chắn Lương Thâm là con trai hắn.

Chủ đề cuối cùng, Giang Đường đã không còn ôm bất kì hy vọng nào nữa.

Có lẽ là trong giai đoạn mấu chốt, Lâm Tùy Châu vô cùng nghiêm túc, đầu tiên hắn tỉ mỉ vẽ một vòng tròn, sau đó vẽ lung tung bên trong.

Lần này, Giang Đường quyết định đi theo tư duy của Lâm Tùy Châu.

Đầu tiên...... khẳng định hắn không vẽ pizza.

Dựa theo lập luận của hắn, cái vòng tròn lớn kia có thể là địa cầu, bên trong lốm đốm mấy chấm tượng trưng cho số dân cư hàng tỷ, bởi vậy có thể nghĩ tới, Lâm Tùy Châu đang vẽ 《 Bạn và tôi 》, dù sao lời bài hát cũng là nối liền trái tim bạn và tôi, ở cùng một nhà Trái Đất.

Đúng, chắc chắn không sai!

Giang Đường nắm chắc thắng lợi, rất ung dung trả lời: "Bạn và tôi."

Thiển Thiển quơ quơ chân, chậm rì rì nói: "Pizza."

Lâm Tùy Châu tiến tới bế Thiển Thiển lên, hôn lên mặt cô bé: "Thiển Thiển thật thông minh." Nói xong liếc mắt khinh bỉ Giang Đường, "Đến cái này mẹ cũng không đoán được."

"......"

"............"

Cầm tờ giấy có viết địa điểm cuối cùng, bốn người cùng rời khỏi phòng "Bạn vẽ tôi đoán".

Nhìn Lâm Tùy Châu ôm Thiển Thiển đi phía trước, Giang Đường càng nghĩ càng không cam lòng, cô bước đuổi theo, nhẹ nhàng kéo góc áo hắn: "Tại sao lại là pizza?"

Âm thanh hắn nhàn nhạt, còn mang theo sự kiêu ngạo không tên: "Bởi vì cô không thông minh bằng tôi."

"......"

"Giang Đường không thông minh bằng Lâm Tùy Châu" chỉ muốn đem hắn tử hình ngay tại đây.

Nhưng không sao, sẽ rất nhanh thôi...... Lâm tổng sẽ phải lĩnh hội kiến thức gọi là thế gian tàn khốc.

Cuối cùng, bọn họ tới địa điểm có chứ vật phẩm làm nhiệm vụ, trong căn phòng trống không, một túi trang điểm màu hồng phấn được đặt giữa bàn, nhìn thấy túi trang điển, Giang Đường cười vô cùng mãn nguyện, vô cùng sung sướng.

"Có mỗi cái này?"

Nhìn cái bọc nhỏ hồng nhạt, Vẻ mặt Lâm Tùy Châu vẫn bình tĩnh, vẫn không ý thức được sự nghiêm trọng của sự việc.

"Đúng vậy, chỉ có mỗi cái này thôi."

Cô dốc ngược túi trang điểm, tiếng lạch cạch trong chốc lát vang lên.

Trở về lớp. phòng học đã sắp xếp mới, bàn ghế đều chuyển sang hai bên, bày biện chỉnh chu, ở giữa là khoảng đất trống, trên bảng đen viết hoa vài chữ "TRANG ĐIỂM CHO BỐ."

Giang Đường nhìn xung quanh, cảnh tượng trước mắt có thể nói là cực kỳ náo nhiệt, các mẹ rất có tâm chơi khăm các bố, bôi trét đủ loại mỹ phâm lên mặt mấy ông như không tiếc tiền, bọn nhỏ càng quá phận hơn, trực tiếp tìm bút vẽ lên mặt bố mình, vẽ mấy hình thù xiên vẹo, có vài đứa nhỏ thông minh hơn thì cắt giấy thủ công dán lên mặt bố bằng son môi.

Trong lớp hỗn độn cả tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng cười vang, một mảnh hỗn loạn.

Lâm Tùy Châu nhìn, mặt không cảm xúc chuẩn bị rời đi.

Một chân vừa bước ra, cánh tay đã bị Giang Đường vòng lấy, cô ngẩng đầu, giảo hoạt yêu kiều cười: "Châu nhãi con, mẹ sẽ thương con."

Lâm Tùy Châu: "......"

"Đừng sợ, tôi thấy anh chạy một ngày hơi bị cảm nắng rồi, không bằng vào đây nghỉ ngơi tạm thôi."

Lâm Tùy Châu: "......"

Giây tiếp theo, hắn bị Giang Đường lôi vào.

Giang Đường chỉ sợ người đàn ông này vùng vẫy thoát khỏi cô, nên tùy tiện chọn một chỗ bắt hắn ngồi xuống, sau đó mở túi trang điểm ra, lật xem bên trong có những gì.

Lần hoạt động này Trường mẫu giáo đã bỏ ra khá nhiều tiền, trong đó có son môi, tạo khối, má hồng, chuốt mi,.... còn có cả hộp lông mi giả.

Nhìn đống chai lọi vại bình lung tung trước mặt, đôi mắt Lâm Tùy Châu hung hăng giật giật.

"cô gọi tôi tới đây, chỉ để trang điểm cho tôi?"

"Làm gì có chuyện đó?" Giang Đường giận liếc hắn một cái, "Rõ ràng là muốn xem anh khiêu vũ mà."

"......"

Hắn lập tức đứng dậy, nháy mắt lại bị Giang Đường ấn về.

Thiển Thiển chống cằm nhìn những món đồ trang điểm, tròng mắt cô bé dạo quanh, quay sang nhìn Giang Đường: "Mama, có thể cho baba đội tóc giả giống Barbie được không ạ?"

"Được nha~! Nhưng mà con có sao?"

"Có ạ, con cất trong ngăn tủ, còn có cả áo choàng ma pháp của cô tiên nữa, con đều mang đến hết."

Nói xong, Thiển Thiển chạy ra ngoài, khi trở về, trên tay cô bé cầm thêm mấy cái túi, bên trong có bộ tóc giả màu vàng óng ánh rực rỡ cùng phụ kiện áo choàng tiên blink blink lấp lánh.

Hầu kết Lâm Tùy Châu chuyển động, nhìn khuông mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Thiển Thiển, trong lòng hắn tan thành tro, hóa ra... con gái hắn mới là người có tâm tư sâu nhất.

_____

Nếu thích các cậu hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn đăng thật nhiều nhiều chương mới nha! Yêu💙