Chương 84: Nàng tiên cá

Edit: Haullyn

__________

Các phụ huynh bắt đầu vòng thi thứ nhất với bài hát "Bài ca thần kinh".

Không ai bị loại ở lượt đầu tiên, đến lượt thứ hai, một vài phụ huynh hơi hơi mũm mĩm chỉ có thể miễn cưỡng dừng bước, lại đến lượt thứ ba, tiếng cười trong bài nhạc càng thêm điên rồ hơn, tiếng hát kia có sức hút cực lớn chọc người ta cười, có người đầu tiên cười, thì chắc chắn có người thứ hai. Trong chốc lát, tiếng cười khủng bố vang vọng toàn bộ phòng học.

Lâm Tùy Châu nhíu mi, vẻ mặt lạnh lùng ít cười, nói: "Bọn họ cười cái gì vậy?"

Giang Đường nhấp môi, không chờ đến lúc cô trả lời, âm nhạc ngừng lại, tờ báo chỉ còn lại diện tích rất nhỏ, vì không muốn bị loại, các ông bố sôi nổi khom lưng bế con mình lên, Lâm Tùy Châu làm theo xách Thiển Thiển lên, dễ như trở bàn tay đưa cô bé ngồi lên cổ.

"Nắm chắc vào ba."

Nghe dặn, bàn tay nhỏ của Thiển Thiển một phen tóm chặt lấy vành tai hắn.

Lâm Tùy Châu bị đau sắc mặt khẽ biến đổi: "Thiển Thiển, đừng kéo lỗ tai ba."

Thiển Thiển ủy khuất nói: "Ba bảo người ta giữ chặt mà......"

"......"

Được rồi, không thể nói nổi tiểu tổ tông.

Hắn che chở hai bàn chân nhỏ của con gái, chấp nhận chịu đựng sự đau đớn.

Nhìn lỗ tai Lâm Tùy Châu đỏ bừng, Giang Đường cười phụt ra tiếng.

Hắn nhàn nhạt rũ mắt: "Tiến về phía trước một chút."

Giang Đường đang đứng ở gần rìa tờ báo, hơi không chú ý sẽ bị ngã ra ngoài.

Lúc này, âm nhạc ngừng lại, Giang Đường vội vàng gấp tờ báo, diện tích nhỏ xíu kia đến hai người cũng đứng không đủ, dựa vào cơ sở vũ đạo sẵn có, cô nâng nửa bàn chân lên, một tay kéo Lương Thâm, một tay nắm lấy ống tay áo Lâm Tùy Châu.

Hiện tại chỉ còn lại ba nhóm gia đình cuối cùng, các gia đình bị loại vẫn chưa rời đi, đứng ở bên cạnh hứng thú nhìn các phụ huynh còn trụ lại làm những động tác uốn éo kì quặc khác nhau.

Bọn họ không khỏi đặt tầm mắt lên nhóm gia đình Giang Đường.

Giá trị nhan sắc của cả cái nhà này quá mức vượt trội, đặc biệt là Giang Đường, ngay cả khi "gà đứng một chân" cũng đẹp đến kinh người, chân dài, eo thon, lưng thẳng tắp, động tác tuyệt đẹp không hề mang lại cảm giác thô tục hay quái dị nào, những người xung quanh làm nền cho cô, càng tạo nên cảm giác như cô là tiên nữ, như là hạc đứng trong bầy gà.

"Vóc dáng mẹ người ta thật đẹp."

"Tôi thấy người đàn ông cao lớn kia chẳng ra sao."

"Ngoại trừ dáng người cao ráo thì không có ưu điểm gì..."

"Thật đáng tiếc."

Một đám người vô danh nổi lên bàn tán xôn xao về gia đình cô.

Lâm Tùy Châu nhíu mi, đưa tay giữ cô: "Cô bỏ cái chân xuống đi."

"Bỏ xuống thì không có chỗ đứng."

Ánh mắt Lâm Tùy Châu chuyển động, khóe mắt đan xen chút nhàn nhạt nhìn Lương Thâm nghiêm túc chơi, đuôi lông mày khẽ nhếch, khuôn mặt không cảm xúc bước về phía trước một bước, Lương Thâm bị trượt chân, nghiêng nghiêng ngả ngả quơ tay, cuối cùng hoàn toàn rời khỏi tờ báo.

Hắn nở nụ cười đắc thắng: "Bây giờ thì có rồi."

Giang Đường: "......"

Lương Thâm ngốc nghếch đương nhiên không biết chính mình bị baba thân yêu hại, cậu yên lặng đứng ở một bên, nhìn cả nhà làm động tác cổ vũ: "Baba cố lên!!! Thiển Thiển cố lên!!!"

Giang Đường: "......"

Ngốc bạch ngọt*, trách không được về sau luôn bị lừa gạt lợi dụng.

"Tôi nói anh việc này anh cũng làm được à?" Giang Đường hạ giọng, "Lớn già đầu rồi sao còn làm mấy chuyện này chứ, sao anh không tự mình đi xuống đi?"

Vẻ mặt Lâm Tùy Châu không chút nào cảm thấy áy náy, nói nhẹ nhàng như điều hiển nhiên: "Nó vô dụng."

"......"

Chấp nhận chấp nhận, đại Boss nói gì cũng đúng hết.

Bài nhạc gần tới đoạn kết thúc, rốt cuộc cũng đến giai đoạn quan trọng, hiện giờ trừ nhà Giang Đường ra, còn lại một gia đình cuối.

Tờ báo chỉ còn một mảnh rất rất nhỏ, đang lúc Giang Đường nghĩ nên đẩy Lâm Tùy Châu xuống như thế nào, đột nhiên cánh tay bị người nắm chặt, cô kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sâu thẳm dưới cặp kính mắt.

"Đứng lên chân tôi."

Giang Đường cúi đầu, sau khi đá văng đôi giày ra, bám lấy bắp tay hắn đứng lên trên, gia đình kia nhìn thấy cũng làm theo, để vợ đứng lên bàn chân chồng.

Hai người gần như dính chặt không chỗ hở.

Giang Đường giúp hắn đỡ lấy Thiển Thiển trên cổ, cô có thể ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người hắn, giống như mùi mộc hương pha lẫn cỏ xanh, vừa sạch sẽ vừa thâm thúy mê người.

Trong hoảng hốt, vòng eo mảnh khảnh của cô được người đàn ông ôm vào.

Sắc mặt Giang Đường biến đổi, đang định đẩy Lâm Tùy Châu ra thì phía sau truyền đến tiếng hét, hóa ra là bà mẹ nhóm bên kia bị ngã xuống, đồng thời, âm nhạc cũng dừng lại, trò chơi kết thúc.

Nhà Giang Đường thành công giành được vị trí thứ nhất.

Cầm lấy tấm thẻ cô giáo đưa, một nhà bốn người rời khỏi phòng vũ đạo.

Thiển Thiển như cũ vẫn cưỡi trên vai Lâm Tùy Châu không chịu xuống, cho dù đã cõng cô bé rất lâu nhưng sắc mặt hắn vẫn không hiện chút mệt mỏi.

Giang Đường đảo mắt nhìn qua, nói: "Thiển Thiển, đứng xuống tự đi nào."

"Không muốn, con muốn để baba cõng." Nói xong, Thiển Thiển lại nhìn ánh mắt Giang Đường, cô bé như đang tự hỏi, sau đó kéo lỗ tai Lâm Tùy Châu nói: "Baba, mẹ cũng muốn cưỡi ngựa."

???

"Thiển Thiển tự đi được, baba cõng mẹ đi."

Nói, vẻ mặt cô bé đau lòng trượt xuống khỏi tấm lưng Lâm Tùy Châu.

Đáy mắt Lâm Tùy Châu mang ý cười, thực sự ngồi xổm trước mặt Giang Đường: "Lên nào, tới lượt cô."

"...... Gì?"

Giang Đường đứng ngốc.

"Mama à, không sao hết, con không ngại đâu."

"......"

Lâm Tùy Châu nói theo: "Tôi cũng không ngại."

A.

Hay lắm!

Cô đá nhẹ một phát vào mông Lâm Tùy Châu, trêu chọc xong đắc ý ngạo mạn đi tiếp.

Thiển Thiển và Lương Thâm liếc nhau, đồng loạt nhìn về cái mông bị đá của Lâm Tùy Châu.

Lương Thâm tiến lên vài bước, ghé vào lưng Lâm Tùy Châu: "Baba, con cho ba cõng này!"

Hắn nhạt nhạt nhìn, đẩy con trai đứng dậy: "Tự đi đi."

Lương Thâm: "......"

Địa điểm làm nhiệm vụ tiếp theo là phòng tập bơi, bọn họ đã sớm tới đó.

Nhiệm vụ lần này là bơi tiếp sức, hai người sẽ xuống nước, đưa quả táo trên tay cho thành viên đối diện.

Bên cạnh đã đặt sẵn áo tắm hoàn toàn mới, Giang Đường tiện tay chọn bộ màu đen, dắt Lương Thâm qua: "Con bơi cùng mẹ."

Bình thường Lương Thâm cũng rất thích xuống nước, cậu vui vẻ gật đầu đồng ý.

Sau khi vào phòng thay đồ đổi quần áo, Giang Đường dẫn theo Lương Thâm chuẩn bị khởi động.

Lâm Tùy Châu đứng ở đầu bể bơi bình tĩnh nhìn cô.

Bộ đồ bơi kia rõ ràng là không vừa, ngực thì hơi chật, phần eo lại hơi rộng, kể cả là kiểu dáng bảo thủ nhất cũng toát lên vẻ yêu diễm gợi cảm của cô. Mái tóc dài được quấn gọn vào mũ bơi càng tôn lên khuôn mặt tinh xảo của cô.

Lúc này, các gia đình khác lần lượt tiến vào, vừa nghe là xuống nước, đa số các mẹ đều không cần suy nghĩ liền từ bỏ nhiệm vụ, dù sao thì họ cũng không muốn chỉ vì một buổi hoạt động mà làm hỏng lớp trang điểm trên mặt.

"Mẹ Lương Thâm, sắp bắt đầu rồi."

Giang Đường gật đầu, chờ tiếng còi vang lên, cô nhảy xuống nước.

Trong bể bơi trong suốt, cô duyên dáng như một nàng tiên cá.

Thiển Thiển ngồi xổm xuống bên cạnh bể, đôi tay chống cằm nhìn Giang Đường, cô bé chớp đôi mắt to, âm thanh mềm mại nói: "Baba, mẹ thật đẹp."

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Lương Thiển cảm nhận được vẻ đẹp tuyệt mỹ của mẹ.

Hắn xoa xoa mái tóc mềm mại của con gái, không nói gì.

Giang Đường đã đem quả táo đưa cho Lương Thâm, Lương Thâm bơi cũng không giỏi lắm, bọt nước văng khắp nơi, động tác thô sơ, thật giống như con thiêu thân vùng vẫy giữa sông lớn. Lâm Tùy Châu ban đầu còn mải ngắm "người đẹp" thì đến thời khắc con trai tiếp tục bơi, trong mắt hắn chỉ sót lại sự lạnh nhạt.

"Baba, cầm lấy."

Một trận bọt nước văng tung tóe, Lương Thâm lập tức muốn nhét quả táo vào miệng hắn.

Lâm Tùy Châu tránh đi: "Đây là quả táo giả."

"Dạ?" Lương Thâm sửng sốt, có chút không tin há mồm thử cắn, trong miệng thoang thoảng mùi nhựa, cậu lè lưỡi, "Đúng là giả."

"......"

*

Rất nhanh tới vòng cuối, nhà Giang Đường vẫn giữ vị trí thứ nhất.

Nhiệm vụ lần này là bạn vẽ tôi đoán, một thành viên trong gia đình sẽ đại diện vẽ, các thành viên còn lại sẽ viết ra đáp án tương ứng. Mỗi người chỉ có ba cơ hội cho mỗi chủ đề, ba lần không đoán được coi như thất bại.

Lúc Giang Đường suy nghĩ sẽ cho ai vẽ thì Lâm Tùy Châu tự động xin ra trận: "Tôi vẽ."

Ánh mắt Giang Đường nghi ngờ: "Anh?"

"Không tin sao?"

Cô đánh giá từ trên xuống dưới, Lâm Tùy Châu không thể so với Hạ tổng, vừa nhìn là biết không có máu nghệ thuật. Nhưng nếu hắn đã nói vậy, cô cũng không thể làm khác được.

"Được, vậy anh vẽ đi."

Giang Đường và hai đứa nhỏ đứng đối diện hắn.

Chủ đề tổng cộng có năm dòng, Lâm Tùy Châu nhìn tấm thẻ, cầm lấy bút chì đên bắt đầu vẽ lên bảng trắng.

Hắn vẽ một vòng tròn đầu tiện, sau đó bỏ thêm vài nét bút qua loa, rất nhanh, một hình người que xuất hiện.

Giang Đường nhíu mi: "Người?"

Lâm Tùy Châu lắc đầu, lại vẽ thêm một vòng tròn trên đỉnh đầu người que, Giang Đường miễn cưỡng lắm mới nhận ra đó là mặt trời.

Cô gãi gãi đầu: "Người...... người phơi nắng?"

Hắn liếc ánh mắt qua, ánh mắt rõ ràng là nói cô ngu xuẩn, ngay sau đó hắn xoay người, vẽ thêm một cái đồng hồ trên phần bảng trắng bên cạnh, kim đồng hồ chỉ hướng 7 giờ.

Tới giờ này lại có thêm một gia đình khác tới đây, cô hơi sốt ruột nói: "Người... đi làm?"

"Trả lời sai rồi, mẹ không còn cơ hội đâu nha."

Lâm Tùy Châu để lại cho Giang Đường ánh mắt khinh bỉ, chỉ hướng Lương Thâm: "Con đoán."

Ánh mắt Lương Thâm sáng lên, đang muốn há mồm nói thì lại thấy baba rời tầm mắt, "Bỏ qua con đi, Thiển Thiển tới đoán."

Lương Thâm:????

Lương Thiển mềm mại trả lời: "Ăn bữa sáng."

Lâm Tùy Châu tươi cười ôn nhu,cho con gái một ánh mắt cổ vũ: "Thiển Thiển thật thông minh."

Giang Đường: "......"

_____

Nếu thích các cậu hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn đăng thật nhiều nhiều chương mới nha! Yêu💙