Chương 32

Tống Ỷ Thi không hề cảm nhận được cảm xúc lúc này của Thẩm Diệu Chu, cô vẫn tiếp tục nói: "Giáo viên ấy không liên lạc được với cậu, hi vọng cậu có thể gọi điện thoại cho giáo viên càng sớm càng tốt, chắc là để xác nhận tiến trình của cuộc thi thôi."

Thẩm Diệu Chu: "Tôi biết rồi." Không biết có phải do cô cảm giác sai hay không, nhưng giọng nói của Thẩm Diệu Chu hình như hơi lạnh lẽo thì phải?

"Được rồi, vậy tôi cúp điện thoại nhé, tạm biệt."

Thẩm Diệu Chu đột nhiên lên tiếng: "Hôm qua tôi sốt rồi."

Hửm?

Tống Ỷ Thi sững sờ trong giây lát.

Giọng điệu của Thẩm Diệu Chu hết sức bình thường: "Bây giờ thì hết sốt rồi."

Ừm? Vậy thì sao nào?

Tống Ỷ Thi cảm thấy bối rối hơn.

Cuộc gọi bỗng dưng rơi vào trạng thái im lặng.

Tống Ỷ Thi ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy hình như phải nên chừa chút mặt mũi cho Thẩm Diệu Chu, thế là cô ráng nặn ra một câu: "Vậy thì chúc mừng cậu..."

Thẩm Diệu Chu cau mày lại thật chặt, anh mắt càng thêm lạnh lùng hơn.

Mấy người đàn ông trung niên ngồi đối diện phải hít thở thận trọng hơn. Bọn họ không biết cậu Thẩm nhà mình đang gọi cho ai? Cuộc gọi xuyên đại dương chăng? Bên nước ngoài xảy ra chuyện gì à? Cái tên ngu ngốc nào dám chạy tới quậy phá làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của chúng ta vậy? Không phải là muốn phá banh chành đấy chứ?

Thẩm Diệu Chu nắm chặt điện thoại, đầu óc còn đang nghĩ vừa rồi cùng người khác nói chuyện gì, nhưng ý thức lại đảo quanh về người bên kia điện thoại.

Cậu ấy cảm thấy mình nên nói thêm điều gì đó.

"Nước nóng của cậu rất có ích đấy."

Tống Ỷ Thi cười ha ha: "Vậy uống thêm nước nóng đi, tạm biệt nhé."

Mạc Tiếu Phàm đứng bên nhăn mày lại.

Khỉ thật, cậu ta đang nói cái quái gì vậy?

Thẩm Diệu Chu đột nhiên thay đổi chủ đề, hỏi: "Cậu đã chuẩn bị xong hết mọi thứ cho cuộc thi chưa?"

Giọng điệu của Tống Ỷ Thi tỏ vẻ không vui: "Vẫn chưa."

Quá bức bách, quá ngạt thở, cái mặt tôi muốn xị luôn rồi!

"Ba giờ chiều sẽ phổ biến luật, nếu như cậu không hiểu, tôi sẽ nói lại cho cậu." Thẩm Diệu Chu dừng lại một chút, nói tiếp: "Coi như là tôi bồi thường cho cậu đi."

Nói xong cậu ấy cúp điện thoại trước.

Tống Ỷ Thi chớp mắt nhìn Mạc Tiếu Phàm: "Gọi xong rồi đó."

Mạc Tiếu Phàm không thể hiểu được: "... Vậy là xong rồi sao?"

"Ừm, xong rồi."

Mạc Tiếu Phàm cảm thấy mình như một đứa ngốc vậy.

Đứng đực ra đó một lúc lâu, ngay cả tiếng "xì hơi" cũng chẳng nghe thấy. Hồi nãy hình như có nghe thấy cái gì mà ba giờ chiều sẽ phổ biến luật, là tiếng lóng à? Hay là trong đó ngầm ý điều gì đó sâu xa?

Tống Ỷ Thi cầm đũa, vui vẻ cúi đầu ăn bát mì của mình.

Sau khi ăn uống xong, cô sẽ đánh một giấc thật ngon đến ba giờ chiều.

Mạc Tiếu Phàm cau mày, nhìn Tống Ỷ Thi nhấp một miếng lại một miếng nữa, đôi môi bị dầu cay nhuộm đỏ trong chốc lát càng trở nên căng mọng.

Chết tiệt mà!

Trên đời này sao có thể có người đẹp như vậy?

"...Mèn đét ơi, Mạc Tiếu Phàm lại phục vụ mì cho Tống Ỷ Thi ăn sao?"

"Tống Ỷ Thi quả nhiên đầy thủ đoạn mà."

"Các cậu nhìn bên kia kìa, hình như là học sinh trung học Ninh Sơn. Bọn họ cũng ở trong khách sạn này..."

Một nhóm nam nữ sinh mặc đồng phục học sinh rộng theo kiểu truyền thống đi theo giáo viên hướng dẫn chậm rãi tiến vào nhà ăn.

Lúc bên này còn đang liếc dòm bọn họ, thì mấy người đó cũng đang quan sát học sinh trong ở đây.

Trong số đó, Tống Ỷ Thi là người bắt mắt nhất.

Mái tóc dài của cô được buộc ra sau đầu, cô mặc một chiếc váy đồng phục được may vừa vặn với vòng eo của mình. Chỉ cần ngồi đó thôi cũng đủ thu hút sự chú ý của mọi người.

"Người đó đến từ trường trung học phổ thông Hãn Hải sao? Cũng khá đẹp đấy." Một nam sinh vươn cổ nhìn về phía Tống Ỷ Thi nói.

Mấy người bên cạnh cậu ta lập tức có biểu cảm phức tạp: "Tôi nghe Liên Hồng nói cậu ấy mới chuyển trường tới, không nghĩ lại chuyển tới Hãn Hải..." Cậu nam sinh đeo một cặp kính đen, dáng người cũng không cao lắm. Vừa nói, cậu ta vừa xắn ống tay lên, để lộ iWatch trên cổ tay mình.

"Cái gì? Cậu biết cậu ấy sao?"

"Biết chứ."

"Ồ, giỏi giang như vậy sao? Vậy người anh em mau làm mối cho tôi đi..."

"Cậu ấy sao? Cậu ấy cần gì mối chứ, cậu ngoắc tay một cái, cậu ấy chắc chắn sẽ tự mình tới thôi."

"Mẹ kiếp, không được đâu, Mạc Tiếu Phàm ngồi đối diện với cậu ấy, tôi không thể qua đó ngoắc tay được đâu."

"Vậy thì cậu cứ đợi đi."

Ngày hôm sau mưa tạnh ở thành phố Hải.

Ung Dương ăn sáng xong cầm cây đàn guitar đi xuống lầu, đi được nửa đường cậu chợt nhớ ra điều gì đó liền chạy lên trở lại.

Người giúp việc thấy vậy liền hỏi: "Cậu chủ, cậu quên cái gì sao? Để tôi đi lấy giúp cậu."

Ung Dương lười nói chuyện, cậu chạy trở về phòng ngủ, cầm lấy cái hộp trên tủ đầu giường nhét vào túi xách.