Chương 31

Tống Ỷ Thi: "...Tôi không mang theo điện thoại."

"Ha, quả nhiên là cậu đã sớm ủ kế hoạch rồi." Mạc Tiếu Phàm giận dữ nhìn cô, nhưng sau khi nhìn vài giây, cô ấy lại lập tức chuyển mắt sang chỗ khác: "Vậy cậu dùng điện thoại của tôi đi."

Lúc Mạc Tiếu Phàm đang nói, cô ấy cầm khay ăn bằng một tay, tay kia rút lấy điện thoại di động trong túi áo khoác đưa cho Tống Ỷ Thi.

Tống Ỷ Thi nhìn khu ăn uống cách đó không xa: "Nhưng mì bên kia bán gần hết rồi..."

Mạc Tiếu Phàm lạnh lùng nói: "Tôi đi lấy cho cậu!"

Tống Ỷ Thi không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa: "... Cũng được."

Những học sinh khác cách đó không xa lặng lẽ thu cảnh tượng này vào mắt.

Có người che miệng cười lớn: "Tống Ỷ Thi gặp rắc rối phiền toái rồi đây."

"Đúng vậy, ai mà không biết Mạc Tiếu Phàm thích hội trưởng Thẩm chứ. Nhà Mạc Tiếu Phàm không ăn chay đâu.

"Mau nhìn đi, mau nhìn đi, biểu cảm thay đổi rồi...

"Nhìn kìa, nhìn kìa, biểu cảm thay đổi rồi... Không phải lần trước có cái người tên Tiền Hoan học năm ba lớp 7 muốn lên đài phát thanh để tỏ tình với hội trưởng Thẩm đó sao? Kết quả thế nào? Cậu ấy đυ.ng phải Mạc Tiếu Phàm, lúc đó sắc mặt Mạc Tiếu Phàm tối sầm lại, cậu ấy đã bị dọa cho hồn vía lên mây luôn đấy."

"Không phải Tống Ỷ Thi sẽ bị ăn đòn đấy chứ?"

"Cậu ấy có bị đánh cũng không sao, vấn đề chính là nếu cậu ấy bị đánh, giáo viên sẽ trách chúng ta không chịu đứng ra bảo vệ bạn học, như vậy sẽ phiền phức lắm đấy..."

"Này? Sao chị Mạc lại rời đi rồi? Cậu ấy muốn làm gì?"

"Cậu ấy bưng tới.... là tô mì tương đen mà?"

"???"

Mạc Tiếu Phàm trở lại bên cạnh Tống Ỷ Thi với tô mì tương đen: "Bây giờ có thể gọi điện được chưa?"

Tống Ỷ Thi: "...Vừa rồi tôi còn chưa nói xong, tôi đâu có muốn ăn mì tương đen chứ, buổi sáng ăn phải cái bánh mì nướng vừng quá ngọt, tôi muốn ăn mì với ớt sợi nhỏ."

Mạc Tiếu Phàm: "..."

Cô ấy lập tức mắng ra một câu: "Khỉ thật!"

Sau đó quay đầu rời đi.

"...Tôi cứ tưởng chị Mạc sẽ đổ mì sốt lên mặt cậu ấy chứ."

"Còn tôi tưởng sẽ úp cả tô mì lên đầu cậu ấy luôn đấy."

"Chị Mạc lại đi làm gì nữa vậy?"

"Lại mang một bát mì khác về nữa? Ôi trời đất ơi!"

"Mì sợi nhỏ nè! Thêm ba thìa ớt rồi đó!" Mạc Tiếu Phàm đưa nó cho Tống Ỷ Thi.

Tống Ỷ Thi đưa tay nhận lấy bát mì, nhưng Mạc Tiếu Phàm lại né cánh tay của cô.

Tống Ỷ Thi không kiên nhẫn hỏi: "Có muốn gọi hay không đây?"

Mạc Tiếu Phàm lạnh lùng nói: "Gọi đi."

Lần theo ghi chú trên giấy, Tống Ỷ Thi nhập từng số vào điện thoại, sau đó quay số, trên đó hiển thị thông tin lưu số của Mạc Tiếu Phàm là: Hội trưởng.

Bên kia vang lên tiếng chuông hồi lâu, nhưng không ai bắt máy cả.

"Không ai bắt máy hết." Tống Ỷ Thi buông điện thoại xuống.

"Vậy thì tiếp tục gọi đi."

"Nhưng đứng nãy giờ mệt lắm rồi."

"Vậy thì ngồi xuống rồi gọi tiếp đi." Mạc Tiếu Phàm nói, tay trái cầm dĩa cơm, tay phải bưng mì, bưng trở lại bàn ăn, đặt lên chỗ Tống Ỷ Thi đang ngồi.

Trong lòng Tống Ỷ Thi tự dưng nảy sinh hoài nghi khó hiểu.

Hai tay cô không bưng gì, coi như tiết kiệm sức lực.

Vậy câu hỏi được đặt ra là, cuối cùng ai mới là người bắt nạt ai đây?

Tống Ỷ Thi ngồi trở lại chỗ của mình và thực hiện một cuộc gọi khác.

Nhưng lần này, đầu dây bên kia đã chịu bắt máy.

Tống Ỷ Thi thầm nghĩ nếu sớm biết vậy cô đã chọn đại một số nào đó của mấy bé tiểu học ở bàn khác rồi. Bọn họ chắc chắn sẽ không quá đáng giống như Mạc Tiếu Phàm, mới có xíu đã om sòm lên, trong đầu còn ấp ủ đầy âm mưu và thủ đoạn đen tối.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói lạnh lùng: "Alô. Có chuyện gì vậy?"

Đầu bên kia, Thẩm Diệu Chu đang ngồi trên ghế sô pha, đối diện là mấy người đàn ông trung niên sắc mặt nghiêm túc. Không khí trong hội trường có hơi lắng lại.

Nếu không phải thường xuyên mở điện thoại, Thẩm Diệu Chu chắc chắn sẽ không bắt máy.

"A lô." Tống Ỷ Thi hắng giọng một cái, cố ý làm cho giọng nói của mình có vẻ như là đang bàn công chuyện, không có bất kỳ cảm xúc cá nhân nào xen lẫn. Cô nói: "Tôi là Tống Ỷ Thi, tôi không mang theo điện thoại di động, cho nên tôi đã sử dụng điện thoại của bạn Mạc cùng lớp với mình."

Thẩm Diệu Chu đang nghe điện thoại bỗng khựng lại, mấy người đàn ông trung niên ngồi đối diện tò mò ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Thẩm Diệu Chu.

Họ cảm thấy vào lúc này hình như có một luồng khí đặc biệt bao quanh lấy cậu Thẩm.

Thẩm Diệu Chu rũ mắt xuống, nhàn nhạt đáp: "Ừ."

Cô trực tiếp gọi điện tới cho cậu ấy, có phải là đang quan tâm đến cậu ấy không?

Còn Tống Ỷ Thi ở đầu dây bên này vẫn tiếp tục nói: "Giáo viên nhờ tôi chuyển lời cho cậu biết..."

Thẩm Diệu Chu nghe được câu mở đầu mà cô nói: "..."

Vẫn là do cậu ấy suy nghĩ quá nhiều rồi.