Anh gật đầu nói: "Được rồi, không cần tiễn anh đâu."
Sau đó anh cầm ô bước ra ngoài.
Sau khi bóng dáng của Sở Nghệ Niên biến mất ngoài cửa, Tống Ỷ Thi lẩm bẩm trong miệng: "Xuống đây chỉ vì cái ô thôi sao?"
Nhưng dù thế nào đi nữa, người cũng đã đi mất, đó mới điều tuyệt nhất! Ô cũng đã mang đi rồi, bớt được mấy chuyện vướng víu, thật tuyệt vời!
Tống Ỷ Thi sung sướиɠ ném mình lên chiếc giường êm, sau đó cái chân vướng vào một thứ gì đó.
Cô nghiêng đầu nhìn sang.
"Chết tiệt! Tại sao áo khoác của Sở Nghệ Niên vẫn còn ở đây?"
Căn phòng Sở Nghệ Niên nằm ở trên lầu, toàn bộ lầu đều được bao trọn hết cả.
Khi lên lầu, người quản lý đã đứng đợi anh trước cửa. Nhìn thấy anh vẫn bình an vô sự, anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm: "Anh không mang theo bất kỳ trợ lý hay vệ sĩ nào, đi gì mà lâu quá trời, gọi điện thoại cũng không được, tôi cứ nghĩ đã xảy ra chuyện gì rồi..."
"Tôi là người lớn, không phải trẻ con." Sở Nghệ Niên nói với giọng điệu thoải mái, thậm chí giở giọng nói đùa nữa.
Trợ lý chạy ra ngoài đón anh.
Anh ta cũng ngạc nhiên: "Anh lấy lại cái ô thật sao?"
"Ừ." Sở Nghệ Niên trả lời, đột nhiên nghĩ tới một câu, nói: "Có mượn có trả, mốt mượn nữa cũng không sao."
Người trợ lý hiện nguyên dấu chấm hỏi to đùng trên đầu.
Không đúng, chỉ vì một cái ô mà anh xuyên tạc cả thành ngữ tục ngữ luôn à?
Ngày hôm sau đi đến thành phố Kinh, trời vẫn mưa tầm tã không ngừng.
Giáo viên dẫn đoàn ngồi trong nhà ăn và nói một cách tiếc nuối: "Thầy muốn nhân cơ hội này đưa các em đi vòng quanh thành phố Kinh trước."
Nhưng Tống Ỷ Thi không quan tâm đến mấy chuyện đó lắm.
So với chuyện chơi bời, điều quan trọng hơn cả chính là chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới.
Cô yên lặng ngồi ở một bên, vừa cắn miếng bánh nướng không vừng, vừa uống sữa đậu nành ngọt ngào trong tay, sau đó không kịp đề phòng bị giáo viên dẫn đoàn chỉ đích danh.
Giáo viên dẫn đoàn hỏi: "Học sinh Tống Ỷ Thi, em có thấy Thẩm Diệu Chu đâu không?"
"Vâng?" Tống Ỷ Thi nhìn quanh một lượt, mới phát hiện cậu ấy không có trong nhà ăn. Cô liếʍ mẩu bánh ngọt trên môi, nhỏ giọng nói: "Em không biết ạ, hôm qua cậu ấy để quên thẻ phòng nên đã gọi người đến đón đi rồi."
Giáo viên dẫn đoàn cau mày lo lắng, sau đó lấy từ trong túi ra một cuốn sổ nhỏ, viết một dãy số lên đó rồi đưa cho Tống Ỷ Thi: "Hôm qua có mấy bạn trong lớp bị dính nữa nên đổ bệnh rồi, chúng ta ăn sáng xong sẽ đi lên lầu xem thử. Lát nữa em thử gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của Thẩm Diệu Chu nhé."
Tống Ỷ Thi cầm lấy mảnh giấy mỏng, cảm thấy hơi phỏng tay.
Đúng lúc đó, cô quay lại nhìn và thoáng thấy một khuôn mặt trông rất quen thuộc.
Tóc ngắn, mắt mèo, vẻ mặt lạnh lùng và dữ tợn.
Cái người đó ngồi ngay bên cạnh bàn ăn chỗ cô.
Đó là cô gái lần trước mà cô đã vô tình nhìn thấy trong thư viện, cái người này đã chặn cô ngay trước cửa xe buýt khi xe sắp khởi hành. Hình như cô ấy tên là Mạc Tiếu Phàm thì phải?
Nhìn thấy giáo viên bưng đĩa rời đi, Tống Ỷ Thi lập tức đặt đồ ăn trên tay xuống, đứng dậy đi tới trước mặt Mạc Tiếu Phàm.
Cô ấy có vẻ rất thích Thẩm Diệu Chu, ừm, hình như là vậy.
Tống Ỷ Thi nghĩ nghĩ, sau đó cô lập tức nhét tờ giấy vào lòng bàn tay cô ấy: "Cái này cho cậu đấy."
Mạc Tiếu Phàm giật mình, vội lùi về sau nửa bước, cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình.
Cô ấy tức giận đến đỏ cả mặt: "Ý cậu là sao đây? Cậu cho rằng ngay cả số điện thoại của hội trưởng tôi cũng không có luôn sao? Tôi có tất cả số của cậu ấy đấy: số điện thoại nhà, số trợ lý, vệ sĩ và cả số của tài xế luôn đấy nhé!"
Tống Ỷ Thi liếʍ môi: "Ồ."
Mạc Tiếu Phàm nhìn đi chỗ khác, hỏi: "Cậu ở cạnh phòng của hội trưởng sao?"
"Đúng vậy."
"Làm sao cậu biết hội trưởng bị người ta đưa đi? Cậu nhìn lén cậu ấy sao?"
"Tôi không có nhé."
Mạc Tiếu Phàm nói: "Tôi sẽ để mắt đến cậu." Để ngăn ngừa người phụ nữ này làm loạn!
Tống Ỷ Thi: ?
Tống Ỷ Thi: "Được rồi, vậy cậu cứ để mắt tới đi."
Cô xoay người cầm lấy đĩa thức ăn, đi đến khu chọn rau tự phục vụ, Mạc Tiếu Phàm cũng đi theo ngay sau cô.
"Vừa rồi tôi cho cậu số điện thoại, chỉ là muốn cậu gọi điện cho Thẩm Diệu Chu." Tống Ỷ Thi vừa cho rau vào đĩa vừa giải thích.
Mạc Tiếu Phàm cười lạnh một tiếng: "Cậu cho rằng tôi sẽ tin cậu sao? Cậu chủ động để tôi gọi điện thoại cho hội trưởng, ai mà biết trong lòng cậu đang suy tính cái gì."
Mạc Tiếu Phàm hung ác ấn vào mu bàn tay của Tống Ỷ Thi: "Tôi sẽ không gọi điện thoại cho cậu ấy đâu, cậu gọi cho cậu ấy đi, ngay lập tức!"
Tống Ỷ Thi: "?"
Mạc Tiếu Phàm vừa nói, vừa lấy đi đĩa thức ăn của mình, sau đó hung dữ nói: "Mau lên, ngay bây giờ!" "Tôi muốn xem cậu đang có âm mưu gì..."