1l: Thật hay giả vậy? Đứa nào nói láo thì bị sét đánh nhá.
2l: ... Bạn học mới tới lớp ba kia lớn lên rất xinh đẹp, lớp chúng tôi còn có bạn học nam muốn phương thức liên lạc của cậu ta đấy, thật là nông cạn.
3l: Liên Phi thật thảm, thích cậu Ung, ngay cả gia thế nhà cô ấy cũng tốt nhất, có hi vọng nhất? Bây giờ lại bị chặn đầu công kích, còn làm bàn đạp cho bạn học mới, chậc chậc.
233l: Có tôi làm chứng, bạn học mới tới lớp ba quả thật rất xinh đẹp.
234l: +1, chính xác là rất giống hồ ly tinh.
578l: Thủ đoạn cao tay như vậy thật à? Liên Phi cũng bị cậu ta giẫm xuống?
673l: Có gì ghê gớm đâu? Gia thế của Liên Phi khiến cậu ta xách dép đuổi theo mười tám con phố cũng không kịp? Có cái ấy mà lo lắng. Cậu Ung mà thèm thích cậu ta sao.
789l: Nghe nói bạn học mới tới có thành tích rất tốt, loại người này vĩnh viễn cũng không thể hòa nhập vào trường chúng ta được. Toàn là một đám người nghèo cổ hủ, đi thôi, đi thôi...
Sau khi có hơn một ngàn bình luận, thì có người bên ngoài trường cũng chạy tới hỏi.
1334l: ? ? Chuyện khi nào? Điên rồi. Ung Dương thật sự thích người khác hả?
1335l: . . . . Có chút ghen ghét. Gia thế Ung Dương là dạng nào chứ, thích cậu ta thì chỉ coi như giúp đỡ người nghèo thôi.
1378l: Tống Ỷ Thi á? Tôi biết cậu ta. Trước kia học ở Trung học Phong Thủy... Một ngôi trường rất tồi tệ. Cậu ta rất nổi tiếng ở đó. Từ sơ trung đã bắt đầu quyến rũ đàn ông, đặc biệt thích dùng ánh mắt lẳиɠ ɭơ nhìn người ta. Chờ người ta tỏ tình với cậu ta, thì cậu ta lại làm ra vẻ kiêu ngạo nói cái gì mà tôi không có hứng thú với cậu. Không có hứng thú còn dùng ánh mắt lẳиɠ ɭơ nhìn người ta làm gì ? Ọe.
1498l: Hồng Kong có câu. Có người trời sinh đã có ánh mắt quyến rũ.
1499l: Lâu chủ chạy mau, Tống Ỷ Thi sẽ tự mình tới quyến rũ đấy, buồn cười. jpg
...
Điện thoại từ trong tay Quách Viên chuyển đến tay Kỷ Vũ Hàng.
Kỷ Vũ Hàng nhịn không được hỏi: "Hôm đó cậu Ung thật sự vì cậu ấy mà tới sao?"
Quách Viên lắc đầu: "Không biết."
Có người lên tiếng: "Ôi, Tống Ỷ Thi có nhìn chúng ta bằng ánh mắt quyến rũ à?"
"Không có thì phải..."
"Hình như cậu ấy đâu có nhìn tới chúng ta, cậu ấy toàn nhìn Quách Viên."
Quách Viên đầu tiên là kinh ngạc, sau đó đắc ý: "Thật sao? Hôm qua ở phòng bệnh cậu ấy đều nhìn tớ sao?"
"Ừm, nhìn, nhìn cậu bóc có mỗi quả vải mà cũng làm nước bắn tung tóe, nhìn không muốn ăn chút nào."
"Cậu cút đi."
"Như vậy thì lại có một vấn đề, sao cậu ấy lại không dùng ánh mắt quyến rũ chúng ta nhỉ?"
"Đúng thế, cậu ấy không thích chúng ta sao?"
"Dáng vẻ của chúng ta nhìn... rất xấu sao?"
"Xấu hay không xấu thì tôi không biết, nhưng nhìn qua thì dáng vẻ của tôi cũng rất có tiền mà. Lần trước tôi gặp sinh viên trường nghệ thuật sát vách, người ta còn ra sức thể hiện tình ý với tôi đó."
"Tống Ỷ Thi nhìn giáo viên với sách bài tập còn nhiều hơn chúng ta nữa. Bình luận 1378 này đưa thông tin sai lệch, phải báo cáo."
"Như vậy lại tới thêm một vấn đề, chúng ta lớn lên thật sự không đáng được quyến rũ sao?"
Bên này còn đang xoắn xuýt về vấn đề sức hút cá nhân, thì bên kia Tống Ỷ Thi đeo cặp sách vào của.
Trong chớp mắt phòng học trở nên yên tĩnh.
Quách Viên đứng lên vẫy tay với Tống Ỷ Thi: "Thi Thi ở đây!"
Tống Ỷ Thi sững sờ một giây, mặc dù có hơi không quá thích ứng với việc bọn họ đột nhiên trở nên nhiệt tình, nhưng có ngày hôm qua thăm bệnh làm nền, nên hôm nay cũng dễ tiếp nhận hơn nhiều. Cô khẽ gật đầu với đối phương coi như chào hỏi.
Quách Viên rất nhanh mượn bài tập của Tống Ỷ Thi.
"Nhìn xem, người ta bị bệnh còn nhớ kỹ phải làm bài tập. Cảm động nhất là cậu ấy còn cho chúng ta mượn bài tập để chép. Người tốt như thế này, trên đời có mấy ai đâu đúng không?"
"Đúng đúng, tiền tiêu vặt tháng sau của tớ sẽ đưa cho cậu ấy."
"Nếu đổi lại là tớ bị bệnh, tớ phải giả bệnh thêm tám ngày nữa. Tình yêu với học tập giữa người với người quả nhiên là không giống nhau..."