Chương 14: Nam chính số ba 3

Bên này Ung Dương vừa vào cửa, vừa vặn nghe thấy bọn họ đang bàn luận về Tống Ỷ Thi.

Không, chính xác mà nói thì là đang khen Tống Ỷ Thi.

Đám người này cũng không biết uống nhầm thuốc gì rồi, góp nhặt toàn bộ lời khen thổi phồng trong mười tám năm qua lên người Tống Ỷ Thi giống như...

Có bệnh.

Ung Dương kết luận trong lòng.

"Cho tớ mượn chép với..."

"Mẹ kiếp chữ này thật là đẹp!"

"Cái đồ thị giải thích này còn đẹp hơn hôm qua!"

"Mấy chữ viết hoa này thật là có trình độ."

"..."

Ung Dương không tự giác dựng lỗ tai lên.

Một đám bệnh tâm thần. Ung Dương mặt không thay đổi mắng trong lòng, sau đó nhét tai nghe vào một bên tai, còn một bên tai dựng thẳng lên, hững hờ hóng hớt xung quanh.

Xong một tiết tự học buổi sáng, Ung Dương tựa như bị gói biểu cảm "Tôi yêu thầm mãnh liệt, cuồng cháy, mạnh bạo " tẩy não. Chuông kết thúc tiết học đã reo lên được một lúc, mà trong tai cậu vẫn ù ù, quanh quẩn toàn là ba chữ "Tống Ỷ Thi".

Tống Ỷ Thi bị chủ nhiệm lớp gọi đi.

Mỗi lớp đều phải đề cử một người tham gia cuộc thi Anh ngữ, Tống Ỷ Thi được tuyển chọn cũng không biết là may mắn hay là xui xẻo.

"Trường học chúng ta trình độ chung không cao, còn trình độ cá nhân thì... Cũng vẫn không cao. Hai năm trước cơ bản đều dựa vào lớp một chống đỡ. Lần này trách nhiệm làm lớp ba vẻ vang giao cho em." Chủ nhiệm lớp điềm đạm nói, lại còn nói thêm một câu: "Chỉ cần tham gia cuộc thi, cho dù có giải hay không thì trường học đều sẽ có tiền thưởng."

Giáo viên dạy Anh ngữ vừa cười híp mắt vừa gật đầu theo.

Tiền!

Đương nhiên là đến bao nhiêu cũng không muốn cự tuyệt!

Tống Ỷ Thi khéo léo gật đầu: "Cảm ơn cô đã tin tưởng em..."

"Trước kia em học ở trường Trung học Phong Thủy đúng không? Cô đã xem hồ sơ của em, không thấy viết từng tham gia cuộc thi như vậy." Chủ nhiệm lớp vừa nói vừa nhìn về phía cửa phòng làm việc, sau đó đột nhiên hai mắt tỏa sáng.

Cô ấy nói: "Thế này đi, em với Thẩm hội trưởng tìm hiểu một chút, kinh nghiệm của em ấy tương đối nhiều."

Nói rồi, chủ nhiệm lớp giơ tay vẫy vẫy: "Cậu Thẩm, làm phiền em một chút."

Thẩm?

Hội trưởng?

Hội trưởng hội học sinh Thẩm Diệu Chu á?

Chết tiệt, trong nguyên tác cũng không viết Thẩm Diệu Chu từng tham gia cuộc thi Tiếng anh nào!

Cơ mà nghĩ lại thì cũng đúng thôi, trong nguyên tác phần lớn chỉ miêu tả gia thế người ta như thế nào với địa vị hội trưởng hội học sinh làm nổi bật sự trâu bò của cậu ấy, một cuộc thi tiếng anh nho nhỏ đương nhiên không đáng để viết vào.

Tống Ỷ Thi cứng đờ quay đầu lại.

Thiếu niên mặc đồng phục trường một cách gọn gàng, cúc áo cài tới tận cúc trên cùng, chỉ mơ hồ lộ ra một đoạn hầu kết ở bên ngoài, bộ dáng cấm dục. Trên ngực áo ghim một huy hiệu ngọc bích màu đen, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ kiểu dáng đơn giản nhưng giá trị không hề nhỏ chút nào.

Cậu ấy có một đôi mắt màu hổ phách, bởi vì màu mắt nhạt nên khi ánh sáng chiều vào mắt cậu ấy lại lộ vẻ lạnh nhạt vô tình.

Rất khác so với Ung Dương.

Đồng phục cứ như được thiết kế riêng cho cậu ấy vậy, không chỉ càng làm nổi bật chân thon dài cùng vòng eo nhỏ trên người cậu ấy, mà khi cậu ấy mặc vào còn giúp bộ đồng phục thể hiện được rõ mục đích của ban đầu thiết kế bộ đồng phục đó là cảm giác sạch sẽ, tao nhã của thanh xuân.

Có người quân tử, như cắt như tha.

Cậu ấy đi chậm tới, đứng vững, thản nhiên lên tiếng hỏi: "Cô Trần, có chuyện gì không ạ?"

Cậu ấy với Ung Dương cứ như tương phản vậy.

Gia đình Ung Dương có liên quan tới chính trị, nhưng ngày thường lúc nào cũng có vẻ vô lại.

Mà mẹ của Thẩm Diệu Chu là Hoa kiều, bố là con lai, trước kia ở hải ngoại buôn bán súng ống. Nhà họ Thẩm ở hải ngoại có thế lực lớn, hơn phân nửa người trong giới hắc đạo ở hải ngoại đều đều run sợ.

Nhưng một gia đình có gia thể như thế lại nuôi gia được đứa con có khí chất cao quý như thái tử.

Nhưng mà cậu ấy cũng không phụ bối cảnh gia thế của mình.

Người này chỉ là nhìn qua thì khí chất cao quý thôi, chứ thực chất con người lại tàn nhẫn giống như gia thế hắc đạo của mình, tàn nhẫn không nhân tính.

Tống Ỷ Thi ngẫm lại đã cảm thấy tê dại cả da đầu.