Chương 12: Nam chính số ba 1

Đột nhiên không khí trong phòng bệnh yên lặng như tờ.

"Vừa rồi ai nói đến anh Dương đấy?"

"Không phải tớ nói."

Mọi người cậu nhìn tớ tớ nhìn cậu, cuối cùng Quách Viên lấy tất cả bài tập ra đưa cho Tống Ỷ Thi: "Đây là bài tập hôm nay cô giao, chúng tớ đều mang tới cả cho cậu đây, một bài cũng chưa làm, cậu đừng lo lắng."

Tống Ỷ Thi: ? ? ?

Được rồi, bản chất vẫn là một đám ma quỷ.

Sau khi ăn uống với đưa bài tập cho Tống Ỷ Thi xong, một đoàn người Quách Viên lại đồng loạt rời đi.

Lúc này Vu Tú mới đưa theo Vu Mẫn vào cửa.

Vu Mẫn bề bộn nhiều việc, cũng không nán lại lâu, trò chuyện vài câu, để lại cái hộp cho Tống Ỷ Thi, sau đó cũng rời đi.

Vu Tú ngồi ở đuôi giường, nhìn Tống Ỷ Thi mở hộp ra, nhìn một lúc nước mắt liền rơi xuống: "Mặc dù dì của con là em, nhưng từ khi còn nhỏ đã rất quan tâm tới mẹ. Hiện tại cuối cùng cũng nhận lại được nhau, đối xử với con cũng rất tốt, con phải nhớ kĩ những cái tốt của dì con..."

Tống Ỷ Thi khẽ gật đầu.

Mở hộp ra, bên trong là một cái điện thoại, ngay cả sim điện thoại cũng đã được lắp vào.

Vu Tú giống như đã sớm biết Vu Mẫn sẽ đưa cái này, ngồi một bên giải thích: "Dì con nói, lần sau lỡ như gặp phải bệnh cấp tính, trong tay lại không có điện thoại thì xảy ra chuyện cũng không kịp mất. Nên bà ấy đặc biệt mua cho con cái điện thoại."

Nhãn hiệu điện thoại thuộc loại lưu hành phổ biến nhất hiện tại, kiểu dáng cũng là kiểu mới nhất.

Tống Ỷ Thi khởi động máy, xem tin nhắn tổng đài, ngay cả tiền điện thoại cũng đã nộp xong, quả thật là rất tốt.

Vu Tú cười cười, trong nụ cười tràn đầy hoài niệm về quá khứ. Bà nói: "Dì của con cũng mua di động mới cho mẹ, còn viết số di động cho mẹ. Con lưu lại số của mẹ trước đi."

Tống Ỷ Thi nhận lấy tờ giấy, mở danh bạ, vào mục thêm số mới... chợt động tác Tống Ỷ Thi dừng lại.

"Sao vậy?" Vu Tú lên tiếng hỏi, còn đứng dậy nhìn về phía cô xem: "Có phải không biết dùng không? Bên trong hình như có sách hướng dẫn sử dụng..."

Trong danh bạ có lưu hai số điện thoại.

Sở Nghệ Niên.

Vu Mẫn.

A a a tại sao lại lưu số điện thoại của Sở Nghệ Niên vào trong danh bạ của mình chứ?

Tống Ỷ Thi nhanh chóng xóa dãy số đó.

Danh bạ vốn đã ít số, giờ đây lại càng thêm ít ỏi.

Nhìn như vậy thì thuận mắt hơn bao nhiêu.

"Không có gì, con biết dùng." Tống Ỷ Thi khẽ mỉm cười lưu thêm số của Vu Tú vào.

Đến ban đêm, tình trạng của Tống Ỷ Thi tốt hơn nhiều, cũng không phát sốt, không đau đầu, càng không chảy nước mũi. Lúc này Tống Nghĩa Dũng mới tới bệnh viện làm thủ tục xuất viện cho cô, sau đó ba người cùng nhau trở về nhà.

Sau khi về nhà, Tống Ỷ Thi vừa uống nước nóng, vừa làm việc cần làm.

Đã nói nghiêm túc học tập rồi, vậy thì phải đến nơi đến chốn! Kiên quyết không chừa kẽ hở nào cho việc yêu sớm!

Bài đăng nhanh chóng trở nên hot, ngay cả bên ngoài trường cũng có người biết.

« Ung Dương thích Tống Ỷ Thi vừa mới chuyển vào lớp 3! ! ! »

Lầu chính: Ngày đó Ung Dương đến lớp hai, chỉ là vì hỏi đồ mà Liên Phi cầm! Đoán xem đồ đó là gì? Mọi người chắc chắn không đoán được đâu? Lớp ba có một bạn học mới chuyển tới tên là Tống Ỷ Thi. Hai ngày trước cậu ấy làm mất quyển tiếng anh được chấm điểm là Liên Phi vô tình lấy mất lúc tới phòng làm việc giúp chấm bài thi. Chỉ vì một quyển giấy điểm thi mà Ung Dương còn đặc biệt tìm tới cửa. Có phải rất khó tin đúng không?

Tống Ỷ Thi thật sự rất có bản lĩnh, lúc này mới chuyển trường được có mấy ngày?

Không tin thì có thể tới lớp ba nhìn bạn học mới này một lần, dáng vẻ y như hồ ly tinh.

Cuối cùng khuyên những bạn học thích Ung Dương kia hãy từ bỏ đi, các cậu không có cơ hội đâu. Người ta treo các cậu lên đánh đó.