Chương 23

Tiêu Ngọc bị ôm lâu đến mức tưởng chừng như sắp ngủ quên, thì Lục Cảnh mới xấu hổ đẩy cô ra.

Hắn không dám nhìn thẳng vào mặt Tiêu Ngọc, mà quay đầu đi ngượng ngùng nói: “Em vào nhà đi!”

Tiêu Ngọc chớp mắt, cũng ngoan ngoãn gật đầu, nhưng khi định rời đi, lại không nhịn được mà quay lại hỏi: “Anh làm gì?”

Lục Cảnh xoay người không nói, bộ dạng như muốn đi ra ngoài.

Trái tim trong ngực Tiêu Ngọc đột nhiên nhảy lên một cái, cô vội bước qua kéo góc áo Lục Cảnh.

“Anh định đi đâu à? Muộn rồi không ở nhà nấu cơm sao?”

Lục Cảnh ôm một bụng tức giận, nhưng khi nghe đến vợ bảo nấu cơm, thì đột nhiên liền nghẹn lại.

Hắn quay đầu nhìn Tiêu Ngọc, hai mắt đỏ bừng ủy khuất không thôi.

Tiêu Ngọc nhìn thấy bộ dạng này của hắn lại lần nữa nhảy dựng.

“Ách! Anh làm sao? Sao mà cứ…”

Tiêu Ngọc nhìn hắn, nhất thời không biết phải mô tả làm sao cho phải.

Lục Cảnh lúc này mới ý thức được bộ dạng của mình có bao nhiêu xấu hổ, vội quay đi tránh né ánh mắt của Tiêu Ngọc.

Tiêu Ngọc thở dài không thôi: “Đừng nói là anh muốn đi tìm tên đó tính sổ đấy nhé?”

“Anh biết hắn là ai à?” - Tiêu Ngọc ngạc nhiên nhìn Lục Cảnh, quả nhiên, hắn liền gật đầu.

“Tên bợm rượu, lại lưu manh trong thôn này, thì chỉ có một người.”

Nhắc đến người kia, Lục Cảnh không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi, hai cánh tay cũng căng chặt đến mức nổi đầy gân xanh.

Vợ của hắn, đến hắn cũng luyến tiếc không dám động, vậy mà Lục Cảnh mới vắng mặt có một hôm, đã có người cả gan trèo rào vào đến tận nhà rồi!

“Vậy nên anh muốn đi đánh hắn ta một trận!”

Đây không phải câu nghi vấn, mà là Tiêu Ngọc chắc chắn.

Lục Cảnh nghe xong liền ngẩn ra, nhưng không hề phủ nhận.

Tiêu Ngọc thở dài, cũng biết người này đang tức giận vì mình, thế nên tận lực nhẹ giọng khuyên bảo.

“Anh đánh hắn thì được gì? Dù sao tôi cũng không bị sao, hơn nữa cũng không ai nhìn thấy”

“Bây giờ anh đột nhiên đi đánh hắn, hắn lại sống chết không chịu nhận thì làm sao bây giờ?”

Lục Cảnh nghe Tiêu Ngọc nói, tưởng tượng đến tình cảm đó liền sa sầm mặt: “Vậy thì đánh đến khi nhận mới thôi!”

“Ách!” – Tiêu Ngọc không nghĩ tới, người mới vừa rồi còn hai mắt đỏ bừng tình cảm tràn trề, bây giờ lại có thể nói ra lời kinh tủng đến vậy.

Cô không nhịn được cắn răng, tròng mắt xoay chuyển, liền dậm chân một bộ đầy tức giận.

“Anh nói thế mà coi được à?”

“Vốn là không ai biết hắn đến đây, bây giờ anh đi đánh bắt hắn nhận, vậy thì chẳng phải là người trong thôn đều biết tên đó muốn hủy hoại danh tiết của tôi sao?”

“Lại nói, cứ cho là hắn không thành công đi, nhưng rào cũng đã trèo vào rồi, anh nghĩ xem còn ai tin được là tôi còn trong sạch nữa hay không?”

Nói, Tiêu Ngọc lại âm thầm véo mình một cái, nước mắt ngay lập tức phối hợp mà chảy xuống.

“Hay là anh cũng nghĩ tôi không còn trong sạch nữa rồi?”

Lục Cảnh bị nước mắt của Tiêu Ngọc dọa cho sợ hết hồn.

“Không có! Anh không hề nghĩ như vậy!”

Hắn luống cuống phủ nhận, lại cẩn thận ngẫm lại lời vợ nói, cảm thấy có lý vô cùng.

Lục Cảnh tự trách không thôi, không ngờ rằng mình trong lúc tức giận, vậy mà lại suýt nữa đã tự tay hủy đi thanh danh của vợ rồi.

Nhìn đến cô gái mềm mại yếu ớt trước mặt, nếu như thanh danh của cô thật sự bị hắn làm hỏng, cho dù cô đã cưới mình rồi, thì có phải cũng sẽ không chịu nổi mà đổ bệnh, thậm chí đòi sống đòi chết hay không?

Hắn đúng là đáng chết!

Lục Cảnh tức giận tự vả mình một cái tát.

Bộ dạng đau ốm thời gian dài của Tiêu Ngọc kia, có chết hắn cũng không muốn thấy lại lần nữa.

Tiêu Ngọc thấy Lục Cảnh phản ứng như vậy, đầu tiên là sững sốt, sau đó cảm xúc trong lòng là không thể tả.

Cô chỉ là định thử thử một chút, không ngờ người này vậy mà lại rất quan tâm mình, hay là nói… hắn quan tâm tới nguyên chủ, vợ hắn?

Nhưng cho dù là ai đi nữa, thì hiện tại có thể xem như đây là dấu hiệu tốt, cuộc sống sau này của cô có thể tạm thời coi là bớt lo, không phải sợ đến một ngày nào đó, Lục Cảnh đột nhiên chán ghét muốn đuổi cô ra khỏi nhà.

Tiêu Ngọc âm thầm thở phào một hơi, bên ngoài vẫn duy trì dáng vẻ đầy uất ức: “Vậy anh có đi tìm hắn nữa không?”

Lục Cảnh nào còn biết suy nghĩ được gì, vội lắc đầu liên tục như trống bỏi.

Nhưng khi nghĩ đến vợ mình suýt chút nữa đã rơi vào tao ngộ, hắn lại không thể nào cam lòng để yên.

Tiêu Ngọc nhìn biểu cảm dần biến đổi trên mặt Lục Cảnh, liền phần nào đoán được suy nghĩ của hắn, cô lại chỉ vào tay mình mà nói:

“Thật ra tay tôi không có vấn đề gì, trước khi anh về còn có thể nấu canh, rán trứng, ăn uống hoàn toàn bình thường, không đau lắm đâu!”

Vừa nói, cô vừa khoa tay múa chân, chỉ về cái nồi và chảo chưa kịp rửa ở bên góc bếp.

Mặc dù cảm giác hành động này có hơi ấu trí, giống như tự mình vạch áo cho người xem lưng, nhưng khi nhìn đến biểu cảm thoáng hòa hoãn phần nào của Lục Cảnh, Tiêu Ngọc liền hài lòng.

Điều cô muốn, chính là áy náy, là thương xót của Lục Cảnh, chứ không phải là hắn hùng hổ đi tìm đối phương giúp cổ xả giận.

Mặc dù nói không tức giận là giả, nhưng Tiêu Ngọc tự có tính toán của mình. Kẻ dám động đến cô, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp!

Lục Cảnh lúc này cũng đã thông suốt phần nào, hắn nhìn bàn tay nhỏ đỏ ửng của Tiêu Ngọc, rồi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, cuối cùng nhẹ nhàng áp tay xoa lên cái đầu nhỏ, trên mặt đều là ôn nhu.

“Vào nhà nghỉ đi, anh đi nấu cơm!”

Tiêu Ngọc thoáng ngẩn ra, trái tim không chịu khống chế mà lệch đi một nhịp, nhưng lại nhanh chóng bị cô xem nhẹ.

Tiêu Ngọc gật đầu, ngoan ngoãn vào nhà đợi cơm.