Ngoại trừ đứa đầu Trần Đông đã có vợ ra, thì ba đứa sau đều khiến bà không thể bớt lo.
Nhất là đứa con thứ hai Trần Tây, năm nay đã hai mươi mốt, làm công việc bảo vệ trên thị trấn, mỗi tháng kiếm được hai mươi đồng.
Là hai mươi đồng nha, so với mấy người làm nông khỏe mạnh mỗi ngày kiếm đủ mười công điểm, nhưng cuối tháng chỉ được phát mười lăm đồng thì mạnh hơn nhiều.
Hoàng Lan cũng nghĩ là vậy, nhưng sau khi ngõ lời muốn cưới Tiêu Mỹ Mỹ, thì nhà bên đó lại nói là: Trần Tây mặc dù tốt, nhưng mỗi tuần chỉ ở nhà một ngày, này khác nào là để con gái gả qua rồi cả ngày chăn đơn gối chiếc đâu?
Hoàng Lan khổ não không thôi, chỉ có thể tạm thời chuyển dời ý tứ lấy Tiêu Mỹ Mỹ cho thằng con thứ ba là Trần Nam, rồi tiếp tục chờ đợi mối mới.
Nếu như nói, tại sao lại nhất định là Tiêu Mỹ Mỹ, thì mọi người trong thôn ai cũng biết, nhà trưởng thôn chính là nguyên một dòng nhan khống.
Bọn họ chọn con dâu không cần giỏi giang, không cần khỏe mạnh để làm việc ngoài đồng, mà chỉ cần một chữ: Đẹp!
Có người nói: Đẹp thì có ích lợi gì?
Nhưng cũng có người nói: Đẹp thì dễ nhìn nha!
Ngày xưa Hoàng Lan cũng là một mỹ nhân thứ thiệt, lúc Trần Đồ lấy bà về, ai cũng chê cười nói là ông ấy lấy một bình hoa về nhà, không biết làm việc, chỉ có thể để trong nhà nuôi dưỡng, ngắm nghía.
Nhưng sau đó, chưa tới mười năm đã sinh liền tù tì ra bốn thằng con trai, đứa nào đứa nấy tuấn tú khôi ngô, nức tiếng một vùng. Những lời bàn tán kia cũng theo đó mà gió thoảng mây bay, lần lượt biến mất.
Cô nói người ta đẹp thì không được tích sự gì à?
Cô đẻ con trai có khôi ngô bằng người ta không?
Có nhanh bằng người ta không?
Lại nói, cưới vợ chỉ cần đẹp, còn lại đều do đàn ông nhà họ Trần lo hết.
Hoàng Lan không nhịn được mà nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp, nhưng dáng vẻ gầy gò của Tiêu Ngọc.
Chắc chắn là vì trong nhà ăn không no, đàn ông trong nhà không nỗ lực, nên mới khiến cô gái nhỏ có bộ dạng như vậy.
Nhưng mà gầy thì sao? Chỉ cần không đau ốm bệnh tật, nuôi béo là được.
Về phần ai nuôi? Tất nhiên là Trần Tây, con trai bà rồi.
Mỗi tháng hai mươi đồng, còn sợ không nuôi nổi một cô gái sao?
Nghĩ đến sau này Tiêu Ngọc sinh con cho con trai mình, đứa nhỏ lớn lên vừa trắng trắng lại mềm mềm, đáng yêu như cục bột.
Ầy da, trái tim Hoàng Lan không nhịn được mà muốn mềm.
Không được, bà phải mau chóng dò la tin tức, cưới cái cô gái tên Ngọc này về cho Trần Tây.
Lại nói, cô gái trắng trẻo nhỏ nhắn như vậy mà phải lên núi hái rau, chắc chắn là từ nhỏ sống trên thành phố, nhưng sau đó gia đình xảy ra chuyện, nên mới phải xuống nông thôn chịu khổ sở.
Giống như trong tiểu thuyết hay viết vậy, chắc chắn không sai!
Trong thôn không ai là không biết, Hoàng Lan ở nhà ngoại trừ làm vợ trưởng thôn ra, thì yêu thích nhất chính là xem tiểu thuyết.
Mà dạo gần đây, tiểu thuyết thịnh hành nhất chính là tiểu thư thành phố xuống nông thôn yêu chàng nông phu.
Trái tim thiếu nữ của Hoàng Lan đã sớm bị những tình tiết mới mẻ thu hút trong truyện làm cho mê mẫn tới mức quên ăn quên ngủ mấy ngày liền rồi.
Lại nói, cô gái mềm mại yếu đuối đột nhiên xuất hiện như Tiêu Ngọc, theo như tiểu thuyết viết thì phải là nữ chính chứ không sai!
Vừa đáng thương ngoan ngoãn lại có nghị lực vượt khó như vậy, chắc chắn phải là con dâu của Hoàng Lan bà!
Vì thế, để cưới được cô con dâu nữ chính này về nhà, bước chân của Hoàng Lan càng đi càng nhanh, chỉ sợ chậm một chút, thì con dâu đã bị người khác nhanh chân cướp mất.
Mà Tiêu Ngọc hoàn toàn không biết, sau khi bản thân mới rời đi chưa được bao lâu, thì hoàn cảnh và xuất thân của mình đã được Hoàng Lan tự biên tự diễn xong hết cả rồi!
…
Ài, Tiêu Ngọc thật sự có lời muốn nói: “Bác ơi, bác nghĩ nhiều quá rồi!”
a sau đã vang lên một tiếng quát lớn, “Làm gì thế?”