Chương 14

Mọi tình tiết và nội dung trong truyện đều là hư cấu và không có thật. Hy vọng mọi người đọc truyện vui vẻ và không cần mang theo não, ahihi <3

XUYÊN THÀNH TIỂU THÔN NỮ

CHƯƠNG 14:

Lục Cảnh giật mình tỉnh dậy, cảm giác miệng đắng lưỡi khô khiến cả người hắn không thể nào bình tĩnh được.

Người bên kia vẫn còn đang gối đầu lên cánh tay ngủ say.

Dưới ánh nắng sớm len lỏi qua khung cửa sổ, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm trong trẻo lạ lùng.

Hắn thấy được rõ ràng, hai hàng lông mi đen dài thi thoảng lại nhẹ nhàng chớp động. Cái mũi nhỏ nhắn, đôi môi phớt hồng như cánh bướm nhỏ xinh đang khép hờ.

Trái tim trong l*иg ngực Lục Cảnh bất giác nhảy mạnh. Hắn lại nhớ đến giấc mơ kia, khi đôi môi ấy từng bước đến gần, thủ thỉ bên tai hắn hai tiếng: “Chồng ơi!”

Yêu kiều mà đầy mị hoặc!

Cơn nóng thoáng chốc lan tràn ra toàn thân, hắn muốn đưa tay đến chạm vào thân thể nhỏ nhắn kia, nhưng lại bất giác sợ hãi mà co rụt lại.

Những suy nghĩ đen tối không ngừng vụt qua trong tâm trí.

Lục Cảnh vội vàng quay mặt đi nơi khác, nhưng hai bàn chân trắng xinh lại như sấm chớp vang rền, bất ngờ mà ném thẳng vào mắt hắn như vậy.

Một số hình ảnh mờ ảo lại hiện ra, xúc cảm trong mộng như có như không chậm rãi rõ ràng. Lục Cảnh hô hấp dồn dập, rồi ngay lập tức, hắn đứng phắt dậy, luống cuống mở cửa chạy đi.

Lục Cảnh chạy bộ một vòng, lại vào nhà vệ sinh múc nước lạnh tắm qua vài lần, mới mang theo tiền và tem phiếu đến kho hàng lớn của thôn đợi xe.

Hôm nay Lục Cảnh không ra đồng, hắn muốn ngồi xe kéo lên trấn trên mua lương thực.

Vốn muốn để Tiêu Ngọc đi cùng, nhưng nghĩ đến thân thể cô vẫn luôn yếu ớt thì không đành lòng.

Dù sao chỉ là một ít lương thực, một mình hắn vẫn là có thể tự lo được.

Đợi một lúc, cũng đã có người lục đυ.c đi đến xếp hàng.

Thời đại này vẫn chưa có xe máy hay ô tô, người dân muốn đi đâu, đều là dựa vào ngồi máy kéo hoặc xe bò, xe ngựa.

Khoảng sáu giờ, Trần Đông – con trai của trưởng thôn đến mở cửa kho, theo sau còn có Tiêu Mỹ Mỹ.

Trần Đông lái máy kéo, Tiêu Mỹ Mỹ phụ trách kiểm tra, ghi chép số liệu của máy kéo mỗi lần đi và về, như có bị xây xước chỗ nào, dùng hết bao nhiêu xăng dầu… để tránh trường hợp có người tùy tiện lấy máy kéo đi làm việc riêng, tổn hao tài sản chung của thôn.

Lục Cảnh nhìn thấy Tiêu Mỹ Mỹ, trong lòng không hiểu sao có một loại cảm giác khó tả.

Tiêu Mỹ Mỹ cũng thấy được Lục Cảnh, nhất thời có hơi mất tự nhiên, chỉ ngượng ngùng nhìn lướt qua hắn cười một cái rồi thôi.

Sau khi kiểm tra xong, xe kéo được lái ra, mấy người lần lượt đi lên tìm chỗ ngồi.

Lục Cảnh tới sớm nhất nên chọn được chỗ tốt, mấy người tới sau chỉ có thể cam chịu ngồi ra ngoài rìa. Sau hơn nữa thì hết chỗ, đành buồn bã quay về nhà đợi đến hôm sau.

Cũng khó trách, ai bảo bọn họ không đến sớm bằng người khác cơ chứ?

Lục Cảnh ngồi trên xe, nhiều người nhét vào nhau có chút chật, nhưng hắn vừa cao lại khỏe, mấy người ép cũng không ép nổi hắn.

Đi được một lúc, gió hiu hiu, Lục Cảnh nhắm mắt tựa người vào thành xe suy nghĩ miên man.

Nhớ lại vừa rồi gặp Tiêu Mỹ Mỹ, cô ta quả thật rất xinh đẹp. Làn da trắng nõn hoàn toàn khác với những phụ nữ trong thôn quanh năm làm nông.

Đôi mắt to tròn ngập nước, hai má có sắc hồng khỏe khoắn nhìn qua tràn đầy sức sống.

Lục Cảnh không nhịn được mà nghĩ, nếu như vợ mình cũng được ăn uống đầy đủ, thì liệu cũng sẽ xinh đẹp như vậy chứ?

Hai má gầy sẽ phồng lên, tay chân cũng có thịt hơn, trên mặt hồng hào…

Hình ảnh trong mơ lại như ẩn như hiện, khóe môi Lục Cảnh bất giác cong lên từ lúc nào.

Mặc dù không thấy rõ, nhưng vợ hắn cũng là đẹp.

Không phải, còn đẹp hơn!

Lục Cảnh tưởng, rồi không căn cứ mà khẳng định.

Có một số người, chỉ sợ không có được thì sẽ căm ghét, oán trách. Nhưng có một số người, lại giống như Lục Cảnh, một khi đã nhận định là của mình, thì sẽ bằng mọi giá khăng khăng nhất quyết duy trì.

Hắn lại nghĩ đến bộ dạng quanh năm đau ốm của Tiêu Ngọc, trong lòng bất giác mà trầm đến thật sâu.

Nếu như có điều kiện, Lục Cảnh hận không thể mỗi ngày đều hầm canh gà cho vợ ăn, khiến cô lúc nào cũng khỏe mạnh, vui sướиɠ.

Xe kéo lái hơn một tiếng thì đến nơi, người người đều lục tục nhảy xuống hết, đến khi bị kêu tên, Lục Cảnh mới giật mình nhận ra.

Hơn một tiếng vừa rồi, hắn vậy mà đều chỉ bận mơ tưởng đến vợ mình?

Vợ mình là vợ mình, nhưng nếu như để ai biết được hắn không có tiền đồ như vậy thì thật sự quá xấu hổ!

Lục Cảnh mau chóng xuống xe chạy đến chỗ mua lương, khuôn mặt vì che đi sự xấu hổ mà ngày căng chặt.