Chương 17: Miệng đại sư huynh rất ngọt ngào

Yến Lăng Khanh nhích lại gần Diệp Kính Tửu, đôi mắt thâm thúy của hắn ngày càng trở nên xinh đẹp giống như lưu ly, vào giờ khắc này, dường như nơi đó vẫn đang ẩn chứa nụ cười, hắn nghiêm túc nói: "Sư huynh đang nghiêm túc khen ngợi Kính Tửu, không phải thuận miệng qua loa lấy lệ. Nếu nói là đắc ý vênh váo ... tiểu sư đệ đáng yêu như vậy, đệ muốn tự do phóng khoáng một chút cũng không sao."

Yến Lăng Khanh đang khen y! Còn đang khen y!

Vì sao miệng của đại sư huynh lại ngọt ngào đến vậy! Thật sự không thể chịu nổi!

Vành tai của Diệp Kính Tửu trở nên đỏ ửng, Diệp Kính Tửu giả vờ tức giận liếc nhìn đại sư huynh, sau đó quay đầu chạy đi.

Ngược lại, Yến Lăng Khanh đứng tại chỗ, thấp giọng cười nói, "Tiểu sư đệ quả thật rất dễ trêu chọc."

——

Diệp Kính Tửu trở về chỗ ở, ngay khi y vừa mở cửa ra, y lập tức nhìn thấy một cậu thiếu niên tuấn tú đang nằm ở trên giường của y, hắn ta đang khoanh tay ngẩn người, cánh tay ôm chặt lấy y phục của y.

"Mục Tu, ngươi làm gì vậy! Nằm trên giường của ta, còn ôm quần áo của ta, ngươi lén ngửi y phục của ta sao?"

Mục Tu lập tức kinh ngạc ngồi dậy, sau đó giơ tay ném y phục của Diệp Kính Tửu xuống đất, rời giường với sắc mặt u ám, cuối cùng hắn ta còn xấu xa nói rằng: "Ngươi còn nói ta, ta đã nói ta sẽ đến tìm ngươi vào giờ tý, sao ngươi còn về trễ như vậy, ngươi đã đi đâu! Hơn nữa, y phục của ngươi còn nhuốm vị sữa, ngươi cảm thấy ta sẽ hiếm lạ đối với mùi vị này sao? Ta chỉ tiện tay tìm một thứ để ôm mà thôi."

Diệp Kính Tửu cực kỳ tức giận, "Trên người ngươi mới có mùi sữa! Ai cũng nói trên người ta có mùi sữa, nhưng tại sao ta lại không ngửi thấy? ! Huống chi lúc nãy ta đang tu luyện, nhất thời quên mất thời gian, ngươi cho rằng ai cũng đều nhàn nhã như ngươi hay sao!"

Mục Tu nắm được từ ngữ mấu chốt, sau đó sắc mặt của hắn ta lập tức trở nên u ám, hắn ta nhíu mày nói: "Cũng? Còn có ai từng ngửi y phục của ngươi?"

"Ngoại trừ ngươi ra, thì không có ai cả! Ngươi đây là không đánh mà khai, Mục Tu! Quả nhiên ngươi đang ngửi y phục của ta! Ngươi, ngươi —— "

Diệp Kính Tửu cắn răng tức giận nói: "Ngươi là kẻ biếи ŧɦái!"

Mục Tu cũng không thèm để ý đến lời nói của Diệp Kính Tửu, hắn ta chỉ hỏi: "Là ai đã nói trên người ngươi có mùi sữa?"

Phải biết rằng Diệp Kính Tửu mới vừa bước vào phái Tiêu Dao, y cũng chưa gặp mặt được bao nhiêu người, ngẫm lại cũng chỉ có vài người. Tất nhiên sư tổ Sầm Lan sẽ không nói ra những lời này, mấy ông lão đứng đắn kia cũng không thể, sau khi nghĩ kỹ lại, chỉ có...

"Là đại sư huynh?"

Sau khi Mục Tu vừa nói xong, sắc mặt của hắn ta ngày càng trở nên u ám, trong lòng hắn ta cảm thấy phức tạp, hắn ta cũng không nói ra đó là tư vị gì, suy cho cùng, hắn ta chỉ cảm thấy cực kỳ không vui: "Nếu không ngửi y phục của ngươi, thì đó chính là dán sát vào cơ thể của ngươi để ngửi. Đại sư huynh... Huynh ấy gần gũi với ngươi như vậy hay sao?"

Cái tên chó điên này lại đang ghen tuông bậy bạ! Đại sư huynh sẽ không thích một người như hắn ta!

"Ngươi đừng quản nhiều như vậy, chuyện này cũng không liên quan đến ngươi."

Diệp Kính Tửu nói bằng dáng vẻ không vui. Tu hành cả đêm cũng đã khiến Diệp Kính Tửu cảm thấy hơi buồn ngủ, y không muốn tiếp tục tranh luận với Mục Tu, "Ngươi nói tối nay tìm ta nói chuyện, vậy thì nói mau lên! Nếu ngươi muốn tìm một thời gian khác, thì ta cũng không đồng ý với ngươi."