Chương 18: Mục Tu phát hiện bí mật

... Tại sao chuyện này lại không liên quan đến hắn ta?

Hắn ta, hắn ta đã nhìn thấy toàn thân của Diệp Kính Tửu, bất kể như thế nào, hắn ta cũng phải——

Khóe miệng của Mục Tu bắt đầu giật giật, trên cổ nổi lên gân xanh, nhưng hắn ta vẫn nhẫn nhịn, không nói chuyện.

Phải nói thế nào?

Nói hắn ta đã nhìn thấy cơ thể của Diệp Kính Tửu, cho nên Diệp Kính Tửu không thể thân mật với người khác? Nhưng đó là do hắn ta nhìn lén, huống chi, huống chi hắn ta còn thích đại sư huynh ...

Gương mặt tuấn tú của cậu thiếu niên trở nên u ám, hơi lộ ra một chút dáng vẻ dữ tợn. Diệp Kính Tửu nhìn Mục Tu, sau đó nhớ lại lời nói không hề khách sáo của mình, y nhất thời cảm thấy hoang mang.

Người này, người này tức giận à?

Vì vậy Diệp Kính Tửu không dám lên tiếng thúc giục, y lặng lẽ ngồi lên chiếc giường nhỏ bé, khoanh chân chống cằm, yên lặng nhìn Mục Tu, hơn nữa, y cũng không dám ngủ.

Qua một lúc lâu, Mục Tu mới xoay người, khuôn mặt tuấn tú nhìn chằm chằm vào Diệp Kính Tửu, giống như hắn ta đã hạ quyết tâm gì đó——

"Ngươi ..."

Trong lòng Diệp Kính Tửu có dự cảm không tốt, nhưng y lại không biết chuyện gì bất ổn, trong lúc nhất thời, y cảm thấy hơi hoảng sợ, sắc mặt căng thẳng, giả vờ hung dữ nói: "Ngươi làm, làm gì thế?"

Yết hầu của Mục Tu trượt lên trượt xuống, lúc hắn ta nói chuyện một lần nữa, giọng nói của hắn ta cũng đã trở nên hơi khàn khàn, "Ngươi cởi y phục ra."

"Ngươi —— "

Sau khi Diệp Kính Tửu nghe xong, y lập tức kinh ngạc và hoảng sợ, sau đó cầm chăn lên, quấn chặt cơ thể thành một cục, giống như con sóc nhỏ bị dọa sợ, hai mắt trợn tròn, cảnh giác hỏi: "Ngươi có ý gì?"

"... Cởi y phục ra, đừng để ta nói lần thứ hai." Mục Tu nhìn chằm chằm vào Diệp Kính Tửu, đôi mắt đen láy sáng ngời lạ thường.

Dường như Mục Tu cũng có thể cảm nhận được hành vi của mình quả thật khiến cho người khác sợ hãi, cho nên hắn ta chậm rãi thu lại sắc mặt nghiêm nghị, "Ta chỉ muốn xác nhận một số chuyện, ngươi ... Đừng sợ."

—— Lẽ nào Mục Tu đã phát hiện bí mật của y?

Đầu óc của Diệp Kính Tửu trở nên choáng váng, trong lòng hoảng sợ, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, y cũng không biết đối phương đã phát hiện manh mối từ lúc nào. Đột nhiên, Diệp Kính Tửu nảy ra một ý tưởng, y nhớ lại lúc mình đi ra khỏi hồ Bách Hàn vào ngày hôm qua, Mục Tu đã ngự kiếm lướt qua y với vẻ mặt u ám.

Vành mắt của Diệp Kính Tửu lập tức đỏ lên, trong lòng vừa hoảng vừa tức, "Ngươi, ngươi phát hiện từ lúc nào? Có phải là ở hồ Bách Hàn hay không! Sao ngươi lại nhìn lén ta cởi y phục! Ngươi, đồ biếи ŧɦái chết tiệt! Ngươi cút đi! Mau cút ngay bây giờ! Ta không muốn làm việc giúp ngươi! Ngươi mau cút đi! Nếu không ta sẽ bảo đại sư huynh tới đánh ngươi!"

Vốn dĩ Mục Tu đang cảm thấy chột dạ, sau khi nói xong liền chuẩn bị nghe Diệp Kính Tửu trách mắng. Nhưng khi Diệp Kính Tửu coi đại sư huynh là cứu binh để hù dọa hắn ta, thì Mục Tu lại không nhịn được mà trở nên đen mặt, "Đại sư huynh, lại là đại sư huynh? Hai người các ngươi vừa mới quen biết nhau được vài ngày, sao ngươi lại tín nhiệm huynh ấy như vậy? Nếu nói đến thời gian, thì ta còn quen biết đại sư huynh lâu hơn ngươi, sao ngươi lại cảm thấy huynh ấy sẽ giúp ngươi?... Hơn nữa, ngươi còn đang lừa gạt huynh ấy, ngươi không nói cho huynh ấy biết, ngươi có da^ʍ huyệt của nữ nhân, đúng không?"

Mục Tu càng nói càng tức, gân xanh trên cổ lần lượt nổi lên, hắn ta nắm chặt cằm của Diệp Kính Tửu và nói: "Nếu huynh ấy biết được bí mật của ngươi, thì huynh ấy sẽ cùng ta ức hϊếp ngươi, đến lúc đó ngươi phải làm sao bây giờ?"