Chương 2: Thanh ngưu trấn

Edit: Pam ❀◕ ‿ ◕❀.

"Tiểu Việt nói bậy gì đó, nhà mình không phải bán đệ.” Sầm Thiết Ngưu nói đệ đệ. Nào dám đòi năm mươi lượng, năm lượng bạc đã là nhiều lắm rồi.

Thời này, sính lễ cưới hỏi trong thôn bình thường là ba bốn lượng , nhiều hơn thì năm lượng bạc, cho dù là nhà giàu hiếm thấy ở làng trên xóm dưới cũng không nhà nào dám mở miệng muốn năm mươi lượng bạc, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Sầm Việt bình tĩnh, nhìn ca tẩu nói: “Tề gia phú quý như thế, cho ít người ta sẽ chê cười, đặc biệt Tam thiếu gia còn có tình trạng như vậy, nếu xung hỉ phải càng thêm phô trương, náo nhiệt. Thím, ta nói có đúng không?”

“Hả? Phải! Phải!” Hoàng Đại Chủy tiếp lời trước, trong lòng thầm nghĩ khắc phu tiểu ca nhi này vậy mà dám há mồm đòi tiền, mà bạc cũng không phải bà trả, liền vui vẻ ra mặt nói: “Này ta không chắc chắn được, phải xem Tề gia gia bên kia....”

Sầm Việt cười thuận theo, “Vậy làm phiền thím hoà giải, dù sao ta mệnh cách của ta thím cũng nói rồi, tốt xấu do Tề gia định.”

Làng trên xóm dưới chỉ có mình cậu là ‘mệnh khắc phu", Tề gia nếu muốn tìm nơi khác, vậy tìm đi.

Hoàng Đại Chủy:……

Này là tiễn khách.

Bà mối vừa đi, Sầm thôn bên ngoài xem náo nhiệt cũng giải tán .... từng người tụ tập tiếp tục tám chuyện, hiện tai có rất nhiều chuyện để nói. Trong viện, Sầm Thiết Ngưu cảm thấy không ổn, cùng đệ đệ nói: “Kia chính là kẻ ngốc, Tiểu Việt, đệ nghe ca nói ....”

Sầm Việt lấy nước rửa tay, đi đến nhà bếp, nghe thấy động tĩnh của ca ca, quay đầu nói: “Đệ mới vừa hái rau dại về, bữa trưa nhà ta ăn mì nhé?”

“Được, nhưng mà hôm nay rau dại mọc lên rồi?” Sầm Thiết Ngưu bị đánh lạc hướng.

Sầm đại tẩu từ sọt tre lấy ra một nắm rau dại, đều là rau non, cho nam nhân xem, một bên cười nói: “Thật đúng là bị Tiểu Việt tìm được nè, rau non.”

“Để tẩu dọn dẹp đi, Tiểu Việt, đệ cùng ca ca đệ nói chuyện.” Sầm đại tẩu vào nhà bếp.

Sầm Việt lau tay, ra khỏi nhà bếp, đứng dưới mái hiên cùng ca tẩu nói: “Hoàn cảnh của đệ, nếu không gả chồng, vậy ở nhà. Tẩu tử hiện giờ có rồi, ca ca, đệ nghe nói, cha đi sớm, nương nuôi hai ta lớn lên, vốn dĩ trong nhà muốn xây lại, bị đệ làm chậm trễ ....”

(ý nói đại tẩu đang mang thai)



Sầm Thiết Ngưu liền nhíu mày, còn chưa mở miệng nói chuyện, Sầm Việt lại tiếp tục nói.

“Ca, đệ biết ca không thích nghe lời này, nhưng đệ ở nhà, trong thôn chỉ trỏ bàn tán mãi không ngừng. Đệ dù sao vẫn phải kết hôn, gả cho Tề gia gia cũng khá tốt. Năm mươi lượng bạc, sân trong nhà nên xây ....” Sầm Việt ngưng lai, “Hồi nương còn sống, đã muốn đem sân che lại không cho người trong thôn coi khinh chúng ta. Còn thiếu nhà đại bá và tiểu thúc bảy lượng rưỡi, dư lại thì mua ít đất trồng, chờ tẩu tử sinh xong, cần phải bồi bổ, đứa nhỏ cũng cần ăn uống.”

Những lời này đều là tiếng lòng của ‘ Sầm Việt ’, nếu là ‘ Sầm Việt ’ trước kia, khẳng định cũng nghĩ như vậy .

“Nhưng cử nhân Tề gia kia là cái kẻ ngốc đó!” Sầm Thiết Ngưu nóng nảy.

Sầm Việt nghĩ thầm, thì bởi vì là kẻ ngốc nên cậu mới gả.

“Đệ chỉ yêu kẻ ngốc!”

Sầm Thiết Ngưu:……

Nói đến nói đi, hắn không có bản lĩnh, hơn nữa trong nhà nghèo khó. Sầm Thiết Ngưu hai mắt đỏ bừng, hận chính mình vô dụng, Sầm Việt vừa nhìn, mềm lòng nói: “Ca, đệ thật lòng yêu ngốc tử.”

Sầm Thiết Ngưu:……

Sầm Việt nói xong trở lại nhà bếp tiếp tục nấu cơm, rau dại mới nhú nấu với mì, cậu tự mình ra tay, “Tẩu tử nhóm lửa là được rồi.” Cậu không thông thạo dùng bếp củi cho lắm.

Nhóm lửa là việc nhẹ nhàng, Sầm đại tẩu biết Tiểu Việt thông cảm cho cô, nhưng bụng lúc này cũng mới 3 tháng, chỗ nào yếu ớt không xuống bếp được chứ, thấy Tiểu Việt rửa rau trước rồi, cô chỉ có thể ngồi xuống nhóm lửa.

Rau dại xanh tươi, lúc Sầm Việt từ trong đất đào lên đã bị héo, hiện tại chỉ dùng nước rửa sơ, lấy nồi nấu, chờ nước sôi bỏ rau vào. Chần chín rồi vớt ra tô sứ, cho bột mì vào, nhào bột.

Bên trong bột không nhiều lắm, màu sắc hơi vàng do bị trộn lẫn bột ngô.

Chờ cục bột nhào xong, để nghỉ.

Sầm Việt bắt đầu thái rau thơm. Sơ chế nguyên liệu xong thì cán bột, chờ nước sôi thì vớt mì ra để nguội. Cho hành và rau thơm trên bát mì, lại thêm một muỗng ớt bột. Sầm Việt làm nũng tẩu tử thương lượng: “Tẩu tử cho thêm ít dầu đi mà, thơm lắm đó.”

Trong nhà đã hơn một tháng không ăn mặn, thèm lắm rồi.

Nhà bếp trước kia do Sầm mẫu phụ trách, Sầm mẫu góa phụ chăm sóc 2 đứa con, ngày thường vô cùng tiết kiệm, đừng nói là thịt, đến dầu đậu nành cũng tiếc không dùng, lúc nấu ăn vô cùng chắt chiu.

Sầm đại tẩu ở cùng mẹ chồng vài năm, mẹ chồng nàng dâu không có vấn đề lớn, hơn nữa Sầm đại tẩu cũng là người cần kiệm, lúc này liền có chút không nỡ mà nói: “Đệ cùng ca đệ dùng bát dầu đi, ta không cần, ta thích ăn chay.”

Sầm Việt múc dầu đậu nành, vừa đặt lên bếp vừa nói: “Trong nhà trước kia eo hẹp, chờ tin tức Tề gia tới, cuộc sống về sau liền tốt rồi.”

“Không thể vì cái ăn mà đưa đệ vào hố lửa.” Sầm đại tẩu nghe vậy liền khó chịu.

Sầm Việt không để ý cười cười, nói: “Không chừng chính là phúc, thím Hoàng nói rồi, đệ là người có số hưởng.”

Lời bà mối kia sao có thể tin được. Sầm đại tẩu trong bụng nghĩ vậy.

Dầu đậu nành “lấp lánh” trên mặt bát, chỉ nửa muỗng nhỏ cũng tỏa ra hương thơm.

Sầm đại tẩu hết hồn, nhìn thấy Tiểu Việt cũng cho ít dầu vào bát của cô, lập tức là đau lòng nhưng ấm áp , Sầm Việt nói: “Đệ lỡ tay múc nhiều dầu, tẩu tử hôm nay ăn trước đi, lần sau chúng ta để dành.”

Mì thơm ngào ngạt, một nhà ba người ngồi trong sân ăn.

Sầm Thiết Ngưu ăn mì nhưng còn mặt ủ mày chau muốn khuyên đệ đệ, Sầm Việt đầu cũng không ngẩn lên mà nói: “Biết đâu người Tề gia không chịu đáp ứng thì sao.”

Một câu đã chặn Sầm Thiết Ngưu muốn khuyên bảo.

Cơm nước, dọn dẹp xong. Sầm Việt ra phía sau xem đàn gà, nửa tháng trước trong nhà ôm được mười con gà, vừa đến nhà đều ốm bớt, đầu xuân lại lạnh, sợ bị chết cống. Chuồng gà lợp rơm kín mít, cứ như vậy, hôm sau Sầm đại tẩu tới cho gà ăn, thấy tụi nó nằm la liệt, còn tưởng rằng đều chết hết.

Vẫn còn sống, còn chút hơi thở.

Sầm Việt tiếp tay, gà nuôi từ từ, hiện tại nhìn chúng có tinh thần hơn. Đổ nước vào chậu, thu dọn chuồng gà xong không làm gì khác, không gian trong nhà cũng chỉ có từng đấy, hơn nữa tẩu tử của cậu cũng là người cần mẫn, phòng ở không nhiều lắm. Chỉ có điều làm ruộng khiến người khác mệt mỏi.

May mà Sầm gia mà cũng không nhiều đất, trước đây còn bán đi hai mẫu.

Haiz.

Sân nhà Sầm gia có tổng cộng hai gian nhà ngói và một gian bếp lò. Hai gian nhà ngói khá rộng rãi, một gian dành cho phu thê Sầm Thiết Ngưu, gian còn lại được bức tường chia cách, cho Sầm mẫu và Sầm Việt ở.

Trong nhà không có phòng chính, nếu không nay bà mối Hoàng tới làm mai cũng không đến mức ở dưới mái hiên nói chuyện....Phòng Sầm mẫu còn đặt bài vị. Khi Sầm Việt về phòng của mình phải đi ngang phòng Sầm mẫu, cậu lẵng lẽ nhìn bài vị một lúc.

“Tiểu Việt ngủ sớm đi.” Sầm Thiết Ngưu lên tiếng.

Sầm Việt nói được, biết Sầm Thiết Ngưu đang lo sợ. Tháng 11 năm ngoái ‘Sầm Việt’ ở trước linh đường Sầm mẫu thắt cổ tự sát.

‘Tiểu Sầm Việt’ lúc ấy đã chết, người sống lại chính là cậu.

Trùng tên trùng họ, Sầm Việt.

Sầm Việt nằm trên giường, ban đêm còn hơi lạnh, chăn là bông chăn cũ kĩ. Nhưng Sầm đại tẩu siêng năng, lúc năm ngoái thời tiết còn ấm đã giặt qua, cũng do đại tẩu thấy đau lòng "Tiểu Việt"……

(giờ mới đầu xuân nên năm ngoái cũng không lâu lắm đâu)

“Đúng là đứa nhỏ ngốc.” Sầm Việt thấp giọng nỉ non, có chút đau lòng tiểu hài tử.

Sao lại nghĩ quẩn trong lòng rồi tự sát chứ.

Sầm Việt có ít ký ức của nguyên thân, có thể là chấp niệm còn sót lại trong cơ thể này. Ngày thường Sầm gia sống khổ cực, hai anh em kém nhau ba tuổi, khi ca ca tám tuổi thì cha mất, sau đó Sầm gia liền náo loạn phân gia.

Bất quá ông chú Sầm gia cũng chiếu cố quả phụ, nhà ông ấy đều để lại cho Sầm mẫu và hai hài tử, chính là hai gian nhà ngói, một gian bếp lò hiện tại, nhưng quả phụ mang theo 2 đứa con nhỏ sinh hoạt, cũng rất vất vả.

Khó khăn nuôi hai hài tử lớn lên, Sầm mẫu cưới tức phụ cho con lớn, dành dụm bảy tám tiền bạc, muốn tìm cho ‘tiểu Sầm Việt’ một nhà tốt để gả, còn có thể dùng tiền sính lễ trong tay sửa sang lại nhà.

‘Tiểu Sầm Việt’ từ nhỏ siêng năng hiểu chuyện, hơn nữa lớn lên cũng đẹp, muốn giúp đỡ người nhà, kết hôn thì kết hôn, cậu đều nghe nương. Đáng tiếc diễn ra liên tiếp hai biến cố, còn mang danh khắc phu.

Sầm mẫu tuy là muốn dùng sính lễ của Sầm Việt sửa lại phòng, nhưng vì ca nhi kết hôn nên bàn tiệc, hỉ phục, của hồi môn cũng được tính vào, không giống như bán một đứa trẻ. Vậy nên hai lần ‘ xuất giá ’ đã đào rỗng của cải Sầm gia, còn thiếu nợ bên ngoài... nhà thợ rèn, họ Vương đều tới đòi tiền.

‘Tiểu Sầm Việt’ liền áy náy tự trách, cảm thấy là bởi vì mình mới báo hại người trong nhà như thế.

Sau đó Sầm mẫu chết bệnh, trong thôn nói Sầm Việt khắc mẹ, ‘tiểu Sầm Việt’ mới muốn bồi mệnh.

Là cậu khắc đã chết mẫu thân, là cậu đen đủi.

Khi Sầm Việt xuyên qua, cổ vẫn đau, hô hấp há mồm không nói được, còn bị sự tự trách của "tiểu Sầm Việt" bao trùm. Cậu nằm trên giường tĩnh dưỡng hơn nửa tháng mới khỏi, vào đông cũng không dám ra cửa đi lại, tiếp thu ký ức và tình cảnh hiện tại.

Chấp niệm của tiểu hài tử là làm trong nhà tốt lên, cho dù là bán mình.

Đây là tâm lý muốn chuộc lỗi.

Sầm Việt đau lòng ‘tiểu Sầm Việt’, đứa nhỏ này số khổ. Cậu không nghĩ việc mình là ca nhi quá quan trọng, cậu tính toán tương lai muốn đưa nhà này tốt lên, là tâm nguyện của ‘Sầm Việt’, cũng có lợi cho cậu.

Nhưng nay bà mối Hoàng tìm đến, kế hoạch của Sầm Việt thay đổi.

Cậu có không gian linh tuyền, cùng xuyên tới với cậu, nhưng ....

So với tiểu thuyết mạng viết không khác lắm, bên trong có một mẫu ruộng, cạnh đó còn có con suối. Ruộng đất trồng tốt còn tưới thêm nước suối sinh nên sản lượng cũng tăng. Nhưng chỉ có 1 mẫu ruộng, nước suối cũng không phải loại tinh khiết.

Khi Sầm Việt còn ở hiện đại đã mở tiệm cơm thôn quê nhỏ, sinh ý không tồi. Nói thế này, một dĩa cà chua xào trứng, nhà khác bán 22, 23 thì cậu bán 30, thực khách ăn ngon, nhưng nếu một dĩa 50, 100 thì không đáng giá.

Vốn Sầm Việt nghĩ, dùng ruộng trong không gian gieo giống trước rồi mới mang ra đồng ruộng Sầm gia thì sản lượng sẽ cao hơn một chút, từ từ làm, không thể để người khác thấy nhanh quá.

Nhưng làm vậy thì ít nhất một hai năm mới có hiệu quả.

"Tiểu Sầm Việt" là ca nhi, trong thôn khua môi múa mép đặc biệt nhiều. Sầm Việt không sợ cái này, nhưng mấy tháng qua, cậu thấy mình đã nghĩ quá đơn giản.

Không phải do sợ đồn đãi vớ vẩn, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Do trong nhà hiện tại, đại ca đại tẩu đối xử Sầm Việt tốt, là người chân thành, họ thật lòng yêu thương Sầm Việt. Người một nhà phải giúp đỡ nhau đã là phong tục, quan niệm ăn sâu bén rễ của thời này rồi. Ca nhi, cô nương tất gả chồng, Sầm Việt có thể ở lại trong nhà hai ba năm, nhưng không có khả năng ở cả đời.

Đây là thứ nhất.

Thứ hai, hiện giờ đại ca đại tẩu khỏe mạnh, còn là vợ chồng son, Sầm mẫu lại mới mất, đa số thanh niên đều nhiệt huyết, đơn thuần. Nghĩ đến tình thân, có thể phu thê hai người sau này còn có con. Theo quan niệm truyền thống, viện này về sau đều của Sầm Thiết Ngưu, Sầm Việt chỉ là ăn nhờ ở đậu, cư trú lâu ngày sẽ sinh hiềm khích.

Xa quê sẽ hiểu đạo lý, Sầm Việt tự mình trải qua rồi.

Mười ba tuổi khi cha mẹ bị tai nạn xe cộ qua đời, để lại mảnh đất ở nông thôn, chú thím thấy cậu đáng thương nên nhận nuôi, lúc nào cũng giúp đỡ, Sầm Việt rất cảm kích. Nhưng thời gian trôi qua, nhà chú cũng có con, nhỏ thêm thịt trên bàn ăn, lớn thêm học phí, học thêm....

Hơn một năm sau, chú thím đóng cửa cãi nhau vì cậu, sau đó anh chị họ cũng bất mãn với cậu .... Bởi vì cậu mới khiến cha mẹ bọn họ nổi lên tranh chấp.

........

Không muốn trải qua mất mác lần nữa, Sầm Việt lập nghiệp ở nơi khác.

Sau đó cậu mở tiệm cơm thôn quê nhỏ, thường gửi gà, đưa thịt dê thịt bò qua nhà chú, đôi khi có việc nặng nhọc, cậu cũng qua phụ giúp. Chú thím khen cậu giỏi, so với anh chị họ còn tốt hơn.

Sầm Việt liền cười nói: “Con sao so được với chị cả, anh hai. Chị cả học đại học có tiếng, anh hai ở thành phố lớn ngồi văn phòng, con chỉ tốn chút sức lực……”

Chú thím ngoài miệng chê bai hai đứa con, kì thực rất tự hào con cái nhà mình có triển vọng.

Sầm Việt trong lòng biết chú thím thích nghe mấy lời này nên nói mấy câu làm chú thím vui vẻ. Hồi đó ở nhà chú thím sinh hoạt cũng không tự nhiên lắm, chú thím cho cậu chút mặt mũi. Nhưng thím giặt đồ, nấu cơm cho cậu, họp phụ huynh, lo lắng việc học hành của cậu, tất cả đều là thật.

Lòng người phức tạp, không thể quơ đũa cả nắm.

Giống như hai phu thê Sầm Thiết Ngưu đối với Sầm Việt hiện giờ.

Nhắc tới, nay bà mối Hoàng sang làm mai, Tề tam thiếu ở trấn trên là kẻ ngốc, nếu là nam nhân bình thường, Sầm Việt cũng không phải ‘ thay đổi kế hoạch ’.

“…… Nam nhân sao có thể sinh con được.”

Sầm Việt lẩm nhẩm mãi.

Thật không thể tưởng tượng ra!

Ngốc tử dễ dụ, cậu gả qua sẽ dùng tiền nhà khác, trừ việc phu thê ra, cậu khẳng định đối xử Tề tam thiếu thật tốt, đem Tề tam thiếu như con mà nuôi, cùng Tề tam thiếu dưỡng già, cùng nhau sinh hoạt, còn giải quyết được việc “tất phải gả chồng”, thật tốt nha.

Sầm Việt thật ra không sợ Tề gia ngại sính lễ quý, không sang cưới hỏi cậu. Cậu ghé tai nghe, bà mối Hoàng tới cửa thay Tề tam thiếu đề thân là ý của mẹ kế y, cũng làm khó đối phương tìm từ làng trên xóm dưới tìm cậu, người nổi danh ‘ khắc phu mệnh ’.

Tác giả có lời muốn nói:

Sầm Việt: Ngốc tử khá tốt, thật đó.