Chương 1: Năm mươi lượng

Edit: Pam ❀◕ ‿ ◕❀.

Đầu mùa xuân, trời lúc ấm lúc lạnh.

Tại Sầm thôn, bùn đất chiếm nửa bên sân tường, hương thân trong thôn ghé chân tường xem náo nhiệt.

Dưới mái hiên nhà Sầm Thiết Ngưu, ba người ngồi trên băng ghế, trong số đó có một người phụ nữ lớn tuổi ăn mặt không khớp với sân quê , nhìn có vẻ ‘cao quý’ hơn.

Đó cũng là khách mời hôm nay là bà mối Hoàng, Hoàng Đại Chủy.

“....Chuyện tốt như thế, đổi lại là người khác ta sẽ không nói đâu. Không lọt nổi mắt xanh của ta. Nghe nói tiểu ca nhi nhà chúng ta dáng người đẹp nên ta mới đến hòa thân. Biết danh Tề lão gia ở trấn trên không? Là thiếu gia nhà ông ấy, để ca nhi nhà các người gả qua đó là chuyện tốt rất khó có được.”

“Đó là hưởng vinh hoa phú quý, có số lấy được chồng nhà giàu.”

“Tề tam thiếu gia Tề Thiếu Phi là người thông minh có tiếng, hơn nữa trên người mang theo công danh, chín tuổi đỗ tú tài, mười ba tuổi trở thành cử nhân,...”

Hoàng Đại Chủy quơ khăn trong tay, mặt mày hớn hở, nước bọt tung tóe, khen Tề Thiếu Phi trên trời dưới đất. Nghe vậy, Sầm đại tẩu và Sầm Thiết Ngưu đều sững sờ, sợ tới không nói được, vị đỗ cử nhân kia muốn lấy Tiểu Việt nhà anh.

Cái này sao có thể, càng giống như nằm mơ…

Bên ngoài tường, người Sầm thôn nghe cũng líu lưỡi, ganh ghét, không tin được, nhỏ giọng xì xào: “ Bà mối này chẳng lẽ bị mù sao, không biết danh tiếng Sầm Việt à, còn giới thiệu người giàu có như vậy.”

“Không sợ Sầm Việt gả vào giảm tài lộc sao, Tề gia kia còn muốn lấy Sầm Việt.”

“Còn gả đi ? Đúng là chuyện cười, nửa đường đến Tề gia cũng không có cửa.”

“Sầm Việt khắc phu đó.”

Có người nhắc đến hai chữ khắc phu này, tiếp đó mọi người trong thôn đều sợ hãi, nhỏ giọng xuống, không phải sợ người Sầm gia nghe thấy mà sợ vận đen của Sầm Việt dính tới mình.

Trong viện, Hoàng Đại Chủy thân thiết gọi muội tử, ”...Thấy sao? Cuộc hôn nhân này quyết định vậy đi? Đến lúc đó Tề gia phái người tới, tính ngày lành tháng tốt cho chúng ta…”

“Cái này, cái này ta không làm chủ được.” Sầm đại tẩu nhìn nam nhân nhà mình.

Hoàng Đại Chủy ai da một tiếng, ”Ngươi là đại tẩu của hắn, ca nhi Tiểu Việt cha mẹ mất rồi, đều nói là trưởng tẩu như mẹ, sao lại không thể quyết định chứ.”

Sầm đại tẩu cũng không dám mở miệng, liền nhìn qua nam nhân.

Sầm Thiết Ngưu vẫn cau mày, không thả lỏng, nói: “Ta hỏi thăm một chút.”

“Chuyện trời ban như vậy, người khác cầu ông xin bà, sao đến nhà các người lại muốn đuổi ra ngoài?”

Hoàng Đại Chủy lấy khăn chụp đầu gối, nụ cười nhạt đi một chút, nói :”Việt ca nhi nhà ngươi chắc hai mươi rồi đi?”

“Mười tám.” Sầm Thiết Ngưu sửa lại.

Hoàng Đại Chủy cũng không cãi cọ, làm bộ làm tịch thở dài.

Sầm đại tẩu sợ bà mối giận, đến lúc đó bên ngoài truyền ra cái gì, thanh danh Tiểu Việt sẽ càng không dễ nghe, lập tức xin lỗi. Nhưng nông dân thành thật không biết nói cái gì, trong lòng bất an, chỉ biết nâng tay mời bà mối uống nước.

“Nam nhân nhà ta không có ý đó, đại tẩu đừng để trong lòng, sẽ không thoải mái.”

Hoàng Đại Chủy nhìn chỗ sứt mẻ trên chén, trong lòng ngại lau miệng đi, nhưng vẫn là bưng lên nhấp một ngụm nhỏ. Sầm đại tẩu thấy vậy cũng thả lỏng, không lo lắng như lúc nãy nữa.

“Muội tử ta không tức giận, gả em trong nhà là đại sự, nam nhân nhà ngươi thương tiếc đệ đệ, muốn hỏi thăm ý kiến, đây đều là lẽ thường.”

“Đúng vậy.”

Hoàng Đại Chủy nói một cách chân thành, nhắc đến tâm can hai vợ chồng Sầm gia , Sầm đại tẩu không nhịn được gật đầu, nhưng cô không nói lời nào, chỉ là trên mặt có nét u sầu, khóe miệng cay đắng.

“Tiểu Việt nhà ta lúc trước gả đi hai lần nhưng không thành.”

Sầm Thiết Ngưu bày tỏ, không nói đệ đệ ‘ khắc phu ’, giọng khàn khàn nói ra toàn bộ: “Hai người trước đoản mệnh, còn chưa bái đường người đã không còn, đừng nhắc tới nhà cử nhân kia, vạn nhất không thành.....”

Hại nhà vị cử nhân, đệ đệ hắn sẽ phải trả giá bằng mạng sống, nhà bọn họ trêu chọc không nổi.

Bên ngoài tường viện đang nghe náo nhiệt ‘ phụt ’ cười.

“Thiết Ngưu này còn che chở đệ đệ hắn, nói hai người trước đoản mệnh ha ha.”

“Người đầu tiên làm nghề rèn, da thịt rắn chắc, người thứ hai cũng là thợ trồng hoa màu giỏi, hai người này đoản mệnh? Tức cười thật, rõ ràng chính là bị Sầm Việt khắc chết.”

Dưới mái hiên bên trong tường viện, Sầm Thiết Ngưu đem lời này nói ra, Sầm đại tẩu một bụng lời nói cũng có ý như vậy, hốc mắt ửng hồng cùng bà mối Hoàng phun nước đắng, “Nói thật với tẩu tử, Tiểu Việt nhà ta dáng người tốt, mười lăm mười sáu liền có bà mối tới cửa làm mai, nhưng, nhưng mà.....”

Hoàng Đại Chủy nghĩ thầm, Việt ca nhi Sầm gia nếu không phải mệnh khắc phu , hôm nay bà ta sẽ không tới, Tề gia chính là muốn mệnh khắc phu của Sầm Việt. Bà ta ngoài mặt không hiện ra, còn giống như an ủi, vỗ vỗ mu bàn tay Sầm đại tẩu chậm rãi nói.

“Đệ ấy mười sáu tuổi định thân, người đầu tiên là một thợ rèn từ thôn bên cạnh, kỳ thật cũng là người tốt. Trước hôn lễ vài ngày trời mưa, trùng hợp ngày hôm đó mặt trời ló dạng, còn nghĩ là điềm lành , nhưng hóa ra không phải. Sau đó, tình cờ một hòn đá từ trên núi rơi xuống đập nát người, tới xác cũng không còn.”

Thợ rèn chết tại chỗ, hôn sự biến tang sự, nhưng vì không làm lễ cúng bái nên họ không được coi là phu thê chính thức, sau này dời lại, hai bên kết thù…..

Chủ yếu là nhà thợ rèn hận Sầm gia, nhà thợ rèn mất đứa con trai, hai thôn lại gần nhau, nhà thợ rèn tới cửa đánh chửi Sầm Việt, nói Sầm Việt khắc đã chết nhi tử của bà, muốn bắt Sầm Việt trả giá bằng mạng sống, trận này ầm ĩ, Sầm mẫu tức giận đến hôn mê bất tỉnh, mới bỏ qua.

“Mẹ chồng ta không dứt bệnh cũ, trong lòng khó chịu, thường xuyên tức ngực choáng đầu, mời đại phu bốc thuốc cũng không thấy khởi sắc. Tới năm thứ hai, Tiểu Việt mười bảy, lại có bà mối tới cửa làm mai, lần này nhà xa hơn, là hộ họ Vương trồng hoa màu, mẹ chồng ta đáp ứng cưới, thân thể cũng tốt lên chút, đây là hỉ sự.”

Sầm đại tẩu vốn tưởng rằng cuộc sống trong nhà sẽ tốt lên, không ngờ tới ——

“Lần này thuận lợi đến được nhà người ta, kết quả ban đêm truyền ra tin tức, nói rằng Vương Tráng kia còn không kịp bái đường thì đã chết, nam nhân nhà ta và ông chú vừa nghe rất nhanh đã chạy tới nơi, Tiểu Việt bị nhốt lại, còn bị đánh.”

Sầm đại tẩu khóc không thành tiếng, bởi vì lúc đầu nhà thợ rèn gây chuyện, làm đến thôn phụ cận cũng không có người dám tới cửa tìm Tiểu Việt làm mai, lần này Vương gia ở xa hơn, chờ người nhà bọn họ chạy tới nơi, Tiểu Việt đã bị đánh tơi tả.

“Vương Tráng kia uống nhiều rượu, té ngã trước bàn thờ, không liên quan tới Tiểu Việt nhà ta.” Sầm Thiết Ngưu nhắc tới còn cắn răng, mặt xanh mét.

Sầm đại tẩu vừa khóc vừa lâu nước mắt, chuyện xảy ra vào năm ngoái, “Vương gia đánh Tiểu Việt, đã vậy còn tới cửa quậy phá muốn bồi tiền, nhà thợ rèn cũng muốn, mẹ chồng ta bị chọc tức đến chết, Tiểu Việt hiếu thuận nên mới hồ đồ……”

Danh tiếng Sầm Việt khắc phu được chứng thực, làng trên xóm dưới không ai dám cưới, người trong thôn cả ngày nói xấu, nói Sầm Việt không chỉ khắc phu, còn khắc mẹ, là sao chổi. Năm ấy mười bảy, Sầm Việt trong lòng áy náy, bị chỉ chỉ trỏ trỏ không dám ngẩng đầu, cậu đã tự sát trước linh đường mẹ mình.

May mắn có người phát hiện cứu giúp.

Hoàng Đại Chủy cũng đã nghe qua, bằng không sẽ không tìm tới cửa. Vốn nghĩ do đồn thổi quá lên, không ngờ vận xui này chính là thật, vậy càng tốt, nhất định phải kết thành mối hôn sự này.

Bà liếc nhìn Sầm Thiết Ngưu, người này vậy nhưng thật sự thương đệ đệ, lập tức nhướng mày, bao che khuyết điểm mà hét lên: “Này sao có thể trách Việt ca nhi, do người nhà quê không biết thôi, đây gọi là mệnh quý, mấy gia đình tầm thường kia không gánh được nên mới rước họa.”

“A?” Sầm đại tẩu đang khóc nghe xong ngơ ngác.

Thôn dân bên ngoài tường đất đều ngây người, còn có cách giải thích như vậy sao.

“Muội tử các ngươi không hiểu, ta làm nghề này, bát tự ai mà chưa từng thấy qua? Của Việt ca nhi là cái gì để ta tính thử xem.”

Sầm đại tẩu vội báo, Hoàng Đại Chủy bấm tay tính toán, cố ý lộ ra vẻ mặt rạng rỡ, cuối cùng vỗ tay, vui mừng nói: “Ta đã nói mà, không hề sai, Việt ca nhi mệnh cách tốt, sẽ hưởng vinh hoa phú quý cả đời, cậu ta không thể bị kìm hãm ở mấy nhà tầm thường như thợ rèn, trồng hoa màu. Cậu ta cũng không phải là cố ý gây chuyện ?”

“Ta nhìn xem a, Việt ca nhi này mệnh cách thật đúng là phải đến gia đình giàu có, bằng không giữ trong nhà lâu quá……” Hoàng Đại Chủy nói một nửa, nhưng ai cũng đều hiểu.

Sầm gia chính là nhà nông bình thường, ban đầu cũng chắp vá, hơn nữa góa phụ mang theo hai đứa con, kết quả Sầm Việt xuất giá, thường xuyên ngược xuôi phải bồi tiền cho người ta, phải xem bệnh bốc thuốc cho mẹ già, phải trị thương cho Sầm Việt. Còn chưa tới ba năm, nhà họ Sầm đã sa cơ thất thế.

Nếu Sầm Việt ở nhà mà không gả ra ngoài, Sầm gia chịu không nổi, rước họa về.

Hoàng Đại Chủy tung chiêu này, hai vợ chồng Sầm đã động tâm, không những giữ được thể diện còn đạt được mục đích của cuộc hôn nhân này, không thể nói rằng Tề gia đang tìm người khắc chết Tề tam thiếu gia.

Tề phu nhân vốn là mẹ kế, tìm cho con riêng người vợ khắc phu, chuyện này mà truyền ra, sẽ bị đâm sau lưng, thanh danh cũng bị hủy hoại. Quan trọng là Tề lão gia tuy là bị bệnh nhưng không phải đã chết, cửa này không qua được.

Hoàng Đại Chủy trong lòng đắc ý, Tề gia hay Sầm gia đều có mặt mũi, cũng chính chiêu độc nhất của bà, nhìn thoáng qua thấy phu thê Sầm gia đang hoảng hồn, lập tức trưng ra bộ mặt sâu sắc nói: “Không giấu gì muội tử, vị cử nhân của Tề gia này thật ra có chút tật xấu.”

Phu thê Sầm Thiết Ngưu vừa nghe thì thở phào nhẹ nhõm, nếu vị Tề cử nhân kia quá hoàn hảo, Việt ca nhi nhà bọn họ chỉ xuất thân từ nông dân làm sao dám trèo cao.

“Tề lão gia thân thể không tốt, hàng năm không thể dừng thuốc, hiện giờ dưới gối có hai nhi tử. Con trai thứ ba Tề Thiếu Phi mười ba tuổi đậu cử nhân, thời điểm vào kinh đi thi bị mất hồn, hiện giờ đã mười chín tuổi còn chưa đính hôn.....” Hoàng Đại Chủy thở dài, “Tề lão gia sầu không thôi, Tề gia cũng là một nhà có tiếng ở trấn trên, không phải cứ tùy tùy tiện tiện tìm kiếm cái liền có.”

“Tề tam thiếu gia của ta tốt xấu gì cũng mang công danh, là cử nhân lão gia, tuy nói là mất hồn, nhưng lỡ đâu về sau hồi phục thì sao? Đúng không? Cho nên muốn một người mệnh căn phú quý, gả qua đó, hỉ sự một hướng, Tề lão gia thân thể tốt lên, Tề tam thiếu gia không chừng cũng có thể tỉnh lại.”

Sầm đại tẩu nghe được có chút bối rối, bệnh mất hồn?

Ngoài tường đều xem náo nhiệt, không biết ai cười to, ồn ào nói: “Này còn không phải là ngốc tử sao. Làm đồ ngốc 6 năm không khá lên, sau này làm sao có thể khá lên ha ha ha.”

“Thì ra là một cử nhân bị ngốc.”

“Ai nha, ngươi nói vậy ta vừa nhớ ra rồi, thôn Dương cũng có người mất hồn, là lão già bốn năm chục tuổi. Vừa gặp người liền chảy nước miếng, mắt oai miệng nghiêng, nói chuyện không nhanh nhẹn, giống như đứa con nít.”

“Ta nói mà, nếu là chuyện tốt kinh thiên như thế sao có thể rơi vào tay Sầm Việt được.”

“Khắc phu gả ngốc tử, cũng rất xứng đôi nha.”

“Vừa nãy thiếu chút nữa là bị miệng lưỡi bà mối kia lừa gạt rồi, nói Sầm Việt mệnh phú quý gì đó , thì ra là ……”

Sầm Thiết Ngưu nghe bên ngoài càng nói càng lớn, mặt đen thành đáy nồi, lập tức nắm tay tìm chổi, Hoàng Đại Chủy ngồi không được nữa, đứng dậy nhanh miệng nói: “Tề tam thiếu ta thấy qua rồi, bộ dạng là vô cùng đẹp mắt, không như bên ngoài đồn bậy, sẽ không bẫy Việt ca nhi nhà chúng ta đâu.....”

“Ai cùng nhà với bà!” Sầm Thiết Ngưu ngắt lời, tìm được cây chổi.

Sầm đại tẩu cản nam nhân lại.

Tiếng ồn ngoài cửa viện không biết dừng khi nào, cửa gỗ mở toang, Sầm Việt một thân quần áo màu nâu, thô sơ, chấp vá đứng ngoài cửa kêu: “Ca, tẩu tử, đệ gả!”

Cây chổi trong tay Sầm Thiết Ngưu rớt trên mặt đất.

Sầm Việt nghe được ngoài cửa không xa có tiếng thôn dân hít sâu, còn lẩm nhẩm thầm thì, không chú ý nghe cũng biết là “lời hay” gì đó rồi, thần sắc bình tĩnh vào sân, dưới chân vẫn còn bùn, trước tiên đem sọt đỡ xuống đất.

Sầm đại tẩu đứng ở một bên hoảng hốt, đầu óc rối bời, đối mặt với Tiểu Việt nói không nên lời, từ khi Tiểu Việt thắt cổ được cứu, tỉnh dậy như một con người khác, điềm tĩnh hơn nhiều.

Nghe người già nói, đây là do đại nạn tạo thành. (bị sốc á)



Sầm Việt nhìn bà mối đang vui vô cùng, cười mỉm nói: “Tề gia đã là nhà có tiếng nói, Tề lão gia bệnh nặng, Tề tam thiếu là ngốc tử, muốn dùng mệnh phú quý của ta xung hỉ, vậy sính lễ tính thế nào?"

“Đưa ta năm mươi lượng, xem thành ý trước.”