Chương 3: Tề gia tới cưới hỏi

Edit: Pam ❀◕ ‿ ◕❀.

Hoàng Đại Chủy về đến trấn trên trời đã tối rồi, nghĩ hôm sau mới sang Tề gia tìm phu nhân chuyển lời.

Giờ bà ta đem chuyện hôm nay đi Sầm thôn kể lại từ đầu, làm bà mối nhiều năm như vậy, mồm mép không gì không tả được, kể sinh động như thật, người trong nhà bà nghe được lấy làm kì lạ.

“Sầm Việt chỉ là một ca nhi mệnh khắc phu ở nông thôn chân đất, vậy mà dám hét giá như thế?”

“Năm mươi lượng đó! Tề đại phu nhân có thể bỏ ra không?”

Hoàng Đại Chủy trên mặt không đồng ý cách nói của mẹ già, trong lòng nghĩ nên cho chứ, toàn bộ làng trên xóm dưới của Thanh Ngưu trấn, một trăm năm cũng không gặp được ca nhi khắc phu như Sầm Việt.

Tề đại phu nhân chắc không còn cách nào khác.

Sáng sớm hôm sau, Hoàng Đại Chủy đến trước cửa Tề gia.

Tiểu nha hoàn dâng trà, không lâu sau Tề đại phu nhân cũng tới, miệng đang nói chuyện cùng đại a hoàn bên người, còn nghe thấy nửa câu “…… Hồ li tinh dụ dỗ thân thể lão gia đến hỏng rồi.”

Hoàng Đại Chủy đứng dậy chạy qua, cúi đầu khom lưng, nghĩ thầm, Tề lão gia thân thể không tốt mà ban đêm còn dám ngủ ở phòng di nương, trùng dịp vui, cưới tiểu ca nhi khắc phu về nhà là muốn khắc Tề tam thiếu.

Tề đại phu nhân thấy người ngoài liền nhanh chóng chỉnh chu bộ dáng, mời bà mối ngồi xuống nói chuyện. Hoàng Đại Chủy mông còn chưa dính ghế đã vội chạy tới gần đại phu nhân báo tin vui, đem chuyện Sầm Việt muốn của hồi năm mươi lượng nói ra.

“Năm mươi lượng nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, phải xem thử cậu ta có đáng giá hay không.” Tề đại phu nhân thâm ý nói, cuối cùng còn bổ sung, “Nghe nói hắn khắc phu, chuyện đó là thật hay chỉ là lời đồn?”

Đại phu nhân hỏi thẳng, Hoàng Đại Chủy cũng không phí tâm tư lựa lời, một mạch nói Sầm Việt mười lăm tuổi tìm chồng, mười sáu, mười bảy đã xuất giá hai lần.

“…… Trước là 1 thợ rèn, nghe nói thân hình rắn rỏi, vạm vỡ đã bị hòn đá đè chết. Sau là 1 anh nông dân, tay nghề tốt, xuống ruộng làm việc nặng nhọc. Vậy mà sao uống vài chén rượu xuống bụng, cười hai tiếng thì người đã mất?”

“Hai người đó không tính, cả mẹ ruột hắn còn bị khắc chết mà.” Hoàng Đại Chủy đem nhấn mạnh 2 chữ ‘mẹ ruột’.

Tề đại phu nhân là vợ kế, không coi là người thân, khắc không tới bà.

“Phu nhân yên tâm đi , ca nhi Sầm gia kia, hiện tại nhắc đến toàn chuyện xui, chưa đính hôn thì là người khỏe mạnh, đυ.ng đến Sầm Việt như hút xương người ta, không còn toàn mạng! Đã khắc chết hai người rồi, thân thể cường tráng vậy mà còn chống đỡ không được, càng nói gì Tề tam thiếu gia……”

Tề đại phu nhân nghe vậy trên mặt toàn ý cười, ngoài miệng lại nói: “Khắc phu gì đó là hồ ngôn loạn ngữ, đứa trẻ đó cũng thật đáng thương, vừa lúc xứng với lão tam nhà ta.”

“Phải, phải.” Hoàng Đại Chủy lập tức sửa lời, vui vẻ ra mặt đem chuyện Sầm Việt ‘ mệnh phú quý ’, ‘ xung hỉ ’ tất cả nói một hơi……” Vẫn là đại phu nhân đau lòng tam thiếu gia, Việt ca nhi ta thấy cũng tốt, bộ dáng lớn lên sáng sủa, mắt to mũi cao, khuôn mặt thanh tú, làm việc cũng rất giỏi, chỉ là hơi gầy chút, nhưng gả cho tam thiếu gia dưỡng từ từ là ổn thôi……”

Năm mươi lượng sính lễ xong xuôi.

Hai ngày sau.

Tề gia chuẩn bị tốt sính lễ, Tề lão gia cũng đáp ứng, không biết Tề đại phu nhân thổi gó thế nào, nói chung là nhanh gọn. Bà mối Hoàng mặc đồ mới, thấy sính lễ rất phô trương, toàn hàng thật, đúng là giống như Sầm Việt nói, hôn sự làm phải rầm rộ.

Tiểu ca nhi khắc chồng kia đúng là gặp may, về sau nghĩ lại thấy cũng đúng, đại phu nhân là mẹ kế, có chút bực tức nhưng phải đạo đức giả vì đây đúng là tình cảnh tốt, phải khiến người ngoài xem cảm thán một tiếng Đại phu nhân hiền huệ, đối xử tử tế con vợ cả.

Sính lễ được xe lừa kéo đi, họ hàng xa Tề gia đi theo sau, xe ngựa Hoàng Đại Chủy ngồi dẫn đầu, ra cửa trấn tiến tới hướng Sầm thôn.

Sầm thôn.

Sầm Việt dậy từ sớm, tiệm cơm nhỏ và đất đai của cha mẹ khi còn ở hiện đại đều do cậu quản lý nên rất ít ngủ nướng, khi đến nơi này, thân thể vẫn theo thói quen cũ.

Trời còn chưa sáng đã dậy rồi.

Sầm Việt mặc áo bông cũ, đem tóc dài vấn thành búi và bọc lại bằng vải, cậu hiện tại đã quen tự chải đầu, mang giày, lấy áo ngoài trên tường.... cái này thật sự rất hữu dụng, nông thôn nhiều việc, nếu không mặc áo khoác, áo bông mấy ngày sau liền siêu dơ, áo bông lại không dễ giặt, phải tách ra, bằng không bông giặt nhiều khó giữ ấm.

Ra cửa, trước đến nhà bếp rồi qua hậu viện xem chuồng gà, tất cả đều còn sống. Lu hết nước, cậu đổ thêm nước linh tuyền vào, lúc trở về đυ.ng phải tẩu tử và đại ca.

“Hôm nay ta sẽ ra đồng giẫy cỏ, mấy ngày trước trong đất khô cằn, mấy ngày nay cỏ dại bắt đầu mọc lên, không cuốc cỏ đi thì lúa mạch non không có chỗ sống.” Sầm Thiết Ngưu nói chuyện, trong tay cầm đòn gánh ra bờ sông gánh nước.

Sầm gia hiện tại có tổng cộng bốn mẫu đất, cây trồng trong đất phải chăm sóc cẩn thận.

Cũng may lúc này thuế ruộng thấp, bằng không Sầm gia thậm chí còn không có bột ngô trộn bột mì để ăn. Sầm Việt chỉ biết hiện tại đất nước tên ‘ Thịnh ’, hoàng đế họ Ninh, còn lại không biết.

Thường dân làm ruộng không biết quốc sự.

Tuy rằng không giống lịch sử mà Sầm Việt đã học, nhưng Thịnh triều có bắp, ớt cay, khoai tây, khoai lang đỏ và đồ ăn này nọ, bá tánh no bụng, của cải nhiều. Sầm Việt ban đầu nghĩ hạt giống mang về từ biển, sau lại nhớ Thịnh triều đại cùng lịch sử cậu học không khớp, bản đồ cũng không biết trông như thế nào, có thể hạt giống vốn có từ trước rồi.

“Tiểu Việt, trong lu còn nhiều nước không? Vừa lúc ca của đệ trở về là có thể ăn cơm rồi.” Trong bếp, Sầm đại tẩu bắt đầu múc gạo vào nồi.

Trong lu là nước Sầm Việt thêm từ linh tuyền, Sầm Việt đáp lại, nói nước trong lu vẫn còn, cơm sáng Sầm gia ăn đơn giản, gạo kê nấu mềm, bên trong còn có khoai lang đỏ ngọt đã được rửa sạch sẽ. Ăn hết nồi cơm khoai cũng coi như chắc bụng.

Cậu không qua nhà bếp phụ giúp mà cầm chổi quét sân, phân công nhau làm việc

Chờ Sầm Thiết Ngưu chịu trách nhiệm đem hai xô nước đổ đỗ vào lu, sân nhà đã được quét tước sạch sẽ, trong bếp cơm sáng và khoai lang đỏ tỏa hương thơm, Sầm Việt múc gáo nước lạnh ra bồn gỗ, cao hứng nói: “Ca, rửa tay ăn cơm!”

“Đệ chú ý sao.” Sầm Thiết Ngưu vốn tính trực tiếp ăn luôn.

Sầm Việt: “Súc miệng, rửa tay cũng không tốn sức của ca đâu.” Cậu cũng rửa mặt xong rồi.

“Rửa tay đi, Tiểu Việt mang nước tới cho chàng luôn rồi.” Sầm đại tẩu khuyên.

Sầm Thiết Ngưu: “Ta cũng không phải người ở bẩn, rửa mà!”

Ăn cơm sáng xong, nhân lúc no bụng, Sầm Thiết Ngưu khiêng cuốc ra ruộng, Sầm Việt cũng đi theo một đoạn, cõng sọt tre, trong tay cầm xẻng nhỏ, “Đệ đi đào rau dại đây.”

Hai anh em từ nhỏ đã làm việc, Sầm Thiết Ngưu tám chín tuổi đã xuống ruộng làm nông, Sầm Việt tuy là ca nhi nhưng trong nhà sức lao động không đủ, lại hiểu chuyện nên cõng sọt tre nhỏ ở bên cạnh đào cỏ dại, hái rau rừng.

Mùa này, nhà nào rảnh rỗi cũng xuống ruộng giẫy cỏ dại, đồng ruộng hai bờ lúc này đều là đàn ông, nhóm phụ nữ muộn hơn mới đến, họ còn phải dọn dẹp nhà cửa.

Ruộng nhà Sầm Thiết Ngưu và nhà Sầm đại bá sát bên, Sầm đại bá mang theo mấy đứa con trai đã sớm ra ruộng, hai huynh đệ Sầm Việt gọi một tiếng đại bá, chào hỏi xong liền bắt tay làm việc. Làm một hồi, hai bên đυ.ng mặt, Sầm Việt thấy đại bá nương cũng tới, đoán đã ở đây đợi họ sẵn.

“Thiết Ngưu nghỉ tay một lát, ta hỏi thăm vài chuyện.” Đại bá gọi người lại.

Hai huynh đệ dừng tay, kêu đại bá nương. Đại bá nương nói: “Sọt của Tiểu Việt thật nhiều rau dại, lại còn rất non.”

Sầm Việt cười không trả lời, nếu nhà cậu sung túc cậu cũng vui vẻ chia sẻ nhưng huynh đệ Sầm gia thường ngày kinh tế eo hẹp, rau dại non bên hai đầu bờ ruộng nhà cậu cũng không nhiều lắm, đành chịu thôi.

Dù gì đại bá nương cũng không phải ham một sọt rau dại này, chỉ là thuận miệng hỏi thăm, mà nếu Sầm Việt cho thì càng tốt càng cao hứng, tiểu hài tử tôn trọng trưởng bối như bà, không thì thôi, trong đất nhà bà cũng có.

“Lần trước bà mối tới tìm Tiểu Việt làm mai, sao lại không thấy động tĩnh gì?” Đại bá nương nói chính sự, khuyên Thiết Ngưu, “Ngươi là đại ca, việc này của Tiểu Việt ngươi phải nắm chắc, gả lên trấn trên cũng là một cọc hôn nhân tốt, tiền sính lễ nào dám cao như vậy , không được, ngươi lên trấn trên tìm bà mối, nói không cần tiền cũng gả.”

Sầm Thiết Ngưu nhíu mày, “Kia chính là ngốc tử, sao lại không lấy sính lễ, đệ đệ ta cũng không phải dạng không ai ưng.”

Không phải dạng không ai ưng sao. Sầm Việt nhìn đại bá nương thiếu chút nữa buột miệng thốt ra.

Nhưng đại bá nương lo lắng thể diện hai huynh đệ, nói: “Tiểu Việt tốt, ta ở trong nhà nhìn thằng bé lớn lên sao có thể không minh bạch, chỉ là bình thường ca nhi mười bảy, mười tám cũng nên gả chồng, tuổi còn trẻ thì đừng chậm trễ, ngươi vậy là hại Tiểu Việt đó.”

Sầm Thiết Ngưu không nói lời nào, kỳ thật đạo lý bá nương nói anh đều hiểu, chỉ là trong lòng còn bất an. Tiểu Việt là đệ đệ duy nhất của anh, anh không có bản lĩnh nên gả đệ đệ cho kẻ ngốc để tìm đường sống.

Đây là việc cả đời của Tiểu Việt.

“Thiết Ngưu à, đại bá biết ngươi nghĩ gì mà.” Sầm đại bá nặng nề lên tiếng, “Hiện giờ tình cảnh thế này, Tiểu Việt không gả cho Tề cử nhân trấn trên, chớp mắt lại qua một hai năm cũng chỉ có thể tìm cho nó người đã góa vợ, ngươi mới làm chậm trễ Tiểu Việt đó.”

“Tiểu Việt đến trấn trên, ngày thường không cần cực khổ làm ruộng, ít nhất áo cơm vô lo.” Đại bá nương hát đệm.

Nhất thời bầu không khí ngưng trọng.

“Đại bá đại bá nương tốt với ta lòng ta biết, ta nói chuyện với ca rồi, ta gả!” Sầm Việt nửa phần không chịu ảnh hưởng, ca của cậu sớm bị hai giọng nói đè nặng trên vai.

Đại bá nương vui vẻ, “Vẫn là Tiểu Việt hiểu chuyện ——”

“Bất quá sính lễ một phân cũng không thể thiếu.” Sầm Việt cười tủm tỉm nói: “Bà mối nói rồi, ta số hưởng, thiếu không xứng với ta.”

Đại bá nương: “……”

Khuyên bảo vô ích, đành tiếp tục làm việc.

Tới giờ phải về nhà nấu cơm trước buổi trưa, nhóm phụ nữ cõng sọt tre, vác rổ, trò chuyện rôm rả về việc Sầm Việt gả cho ngốc tử, có người hỏi Sầm đại bá nương, “Ta nói còn tiền nong gì chứ, ngươi phải giảng đạo lý cho tiểu bối, hiện giờ có người muốn đã không tồi rồi.”

“Còn không phải sao, tình huống Tiểu Việt ai có gan dám lấy?”

“Ta nói rồi, sao có thể chưa nói chứ, nhưng Sầm Việt quyết tâm như có quả cân trong lòng, một hai phải có sính lễ.” Sầm đại bá nương nói.

Mọi người chê bai, một người nói: “Cho dù thiên tiên cũng không dám há mồm đòi năm mươi lượng bạc.”

“Sầm Việt mở miệng cũng quá nhiều.”

“Cậu ta khắc phu khắc mẫu, hiện tại thiếu tiền, có người muốn đã không tệ rồi.”

Sầm đại bá nương phát sầu, Sầm Việt không gả chồng, tiền nhà cậu ta nợ không biết khi nào có thể trả hết, haizzz.

Trong thôn chỉ xem trò vui, nhìn Sầm Việt há mồm đòi năm mươi lượng sính lễ việc, đương nhiên làm thiên hạ chê cười, còn có người nói Sầm Việt là gặp đả kích đến điên nên ăn nói mê sảng, ai cũng không tin Tề gia thật sự sẽ đáp ứng......Sầm Việt dựa vào cái gì, dựa vào việc khắc phu khắc mẫu à hay dựa vào hai gian nhà ngói Sầm gia kia?

Dù không cần sính lễ thì cũng không có người muốn Sầm Việt.

“Này Sầm gia đại bá nương, xe la kia và cỗ xe ngựa dẫn đầu có phải bà mối lần trước đến không?” Một phụ nhân có đôi mắt sắc bén nhìn thấy đoàn xe bên bờ ruộng, chỉ vào đường mà nói.

Trong thôn quanh năm suốt tháng đều không thấy bóng dáng người ngoài nhiều, càng miễn bàn tới xe.

“Hình như đang đi về hướng nhà Sầm Thiết Ngưu.....”

“Ai u là thật đó!”

Mọi người đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hoảng tới mức không nói nên lời, thật đáng sợ, Tề gia thật sự tới đưa sính lễ ?!

Tác giả có lời muốn nói:

Thôn dân: Tề gia điên rồi sao?! Là năm mươi lượng bạc lận đó!!!