Chương 10: Thiên tài

Edit: Pam ❀◕ ‿ ◕❀

“Do chàng không lên giường ngủ tử tế nên mới sinh ác mộng đó.” Sầm Việt nói.Tề Thiếu Phi càng nghe càng ủ rũ khiến Sầm Việt không nói nổi nữa. Sao lại ngoan vậy chứ, ai có thể nỡ nói lời tàn nhẫn với khuôn mặt xinh đẹp đó đây?

“Giúp ta giã thịt được không?” Sầm Việt hỏi.

Tề Thiếu Phi thay đổi khuôn mặt bơ phờ, vui vẻ đồng ý. Y muốn giúp Việt Việt làm việc nha!

Má Lưu lần này không ngăn nữa, bà nhìn ra Tam thiếu gia chỉ ước gì giúp được lang quân, mấy việc vặt này làm cũng không mệt, xem như Tam thiếu gia cùng lang quân chơi thôi. Nếu khó khăn thì bà sẽ làm thay.

3 cân thịt thăn sớm rửa sạch để ráo, dùng cối giã thành khô heo.

Tề Thiếu Phi ngồi dưới hiên nhà bếp, đặt cối đá trên bàn nhỏ, cẩn thận nghiêm túc làm việc, Việt Việt nói giã càng mỏng càng tốt. (Giống mực Bento á)

Trong bếp, Sầm Việt đã sớm chuẩn bị nguyên liệu xong nên không có gì làm, cầm ghế đẩu ngồi cạnh A Phi. Chàng chơi một lúc ta chơi một lúc, Tề Thiếu Phi cướp việc, nói để A Phi để A Phi.

“Được, đổi thành chàng làm.”

Lát sau, Má Lưu chuẩn bị một dĩa trái cây.

Làm việc là cái gì nha?? Sầm Việt ăn trái cây, lâu lâu tiện tay đút cho con trai lớn 1 miếng. Tề Thiếu Phi ăn quả xong càng có tinh thần, giống như trẻ em làm việc tốt sẽ được người lớn khen thưởng.

“Ai nha, A Phi nhà mình giã thịt thật giỏi.” Người lớn Sầm Việt tủm tỉm khen.

Tề Thiếu Phi mắt sáng lấp lánh, Việt Việt khen y giỏi đó!

Tiểu Cúc trong bếp nghe lang quân nói, nghĩ thầm cậu thật biết dỗ Tam thiếu gia.

Chờ thịt giã xong, phết lên hỗn hợp nước tương, muối, đường, sau đó đặt trên tấm vải mà cán......... bởi vì không có giấy nướng nên thay bằng 2 lớp vải, tuy không cách nào cán mỏng như ý muốn nhưng không sao. Cho trên chảo rồi sấy khô bằng lửa nhỏ.

“Lát nữa phết mật ong và rắc mè lên là được.” Sầm Việt nói.

Tiểu Cúc ghi nhớ, ra là vậy.

“Chín rồi thì tắt bếp, đừng đυ.ng vào, để nó tự nguội. Bữa tối nấu cháo ngũ cốc ăn kèm, nấu nhiều nên các em cũng có thể ăn chung.”

Tiểu Cúc không dám đáp ứng ngay, nhìn Má Lưu. Má Lưu gật đầu.

Bếp đã tắt nhưng trời còn chưa tối, Sầm Việt ước lượng chắc cũng tầm 4h chiều rồi, liền gọi A Phi tới. Tề Thiếu Phi cứ như cún bự, cậu gọi một tiếng đã chạy tới, hỏi cậu chơi cái gì.

“Chàng dẫn ta đi thám hiểm được không?” Sầm Việt hỏi.

Tề Thiếu Phi nào biết thám hiểm là gì, nhưng nghe Việt Việt nói nên gật đầu trước mới lại vò đầu, “Việt Việt, thám hiểm là sao?”

“Chính là chàng dẫn ta khám phá khắp viện này đó.”

Viện không lớn, liếc mắt cũng nhìn được tổng thể. Tề Thiếu Phi ở đây lâu rồi, đúng ra ‘thám hiểm’ rất nhàm chán nhưng Tề Thiếu Phi vẫn vô cùng hào hứng đáp ứng.

“Việt Việt nắm tay A Phi.” Tề Thiếu Phi chìa tay ra.

Sầm Việt:…… Thám hiểm cần nắm tay?

“Được được.” Chiều con trai lớn vậy. Sầm Việt nắm cái tay đang đưa ra, y dung dăng dung dẻ, cười như con nít, Sầm Việt cũng cười.

Giống quay về hồi tiểu học, tan học thì cùng nhau chơi khắp nơi, chỉ là .......... mấy đứa con trai các cậu sẽ không nắm tay nhau. Sau khi tốt nghiệp cao trung cậu không học tiếp nữa, đồng bạn thì vào đại học hoặc nhà máy làm công.

Hồi tưởng quá khứ cũng gợi lại hứng thú cho Sầm Việt. Nếu muốn chơi, vậy cứ dựa theo góc nhìn của lũ trẻ mà chơi thôi.........

“A Phi, ta sợ, chúng ta lấy đèn dầu trước đi.” Sầm Việt nhút nhát nhỏ giọng nói.

Anh hùng oai phong Tề Thiếu Phi đầu đầy dấu chấm hỏi.

Trời còn sáng mà!

Nhưng Việt Việt sợ, A Phi ưỡn ngực nói, “A Phi bảo vệ Việt Việt.” Kéo Việt Việt đi lấy đèn dầu.

Tề Thiếu Phi một tay cầm đèn một tay nắm tay cậu, hai người trưởng thành lúc này đang khom lưng như bạn nhỏ, một trước một sau mở căn phòng phủ bụi ở phía đông của viện, thật ra cũng không quá nhiều bụi.

Tam thiếu gia đại hôn nên Má Lưu đã dẫn Mai Hương, Tiểu Cúc quét tước qua một lần.

Phòng phía đông ánh sáng không tốt, lúc này cửa sổ vẫn là cửa dán giấy, đóng cửa, càng tối tăm. Sầm Việt đóng lại, cửa phát ra tiếng ‘kẽo kẹt’

“Việt Việt!” Tề Thiếu Phi cầm đèn đi trước vô thức nhỏ giọng, còn mang theo chút sợ hãi, “Nắm chặt tay.”

Sầm Việt đáp lại, bắt tay qua. Với bầu không khí này, hồi nhỏ thế nào cậu cũng kể chuyện hai con quỷ ngày xửa ngày xưa để dọa bạn bè.

Nhưng A Phi không được, A Phi là con trai khác máu mủ của cậu, không thể hù.

Đèn dầu lắc lư, hai người không dám thở mạnh ......... thực ra Sầm Việt vẫn bình thường nhưng cậu phát hiện A Phi đã nhập vai.

Vốn dĩ là vậy, sức tưởng tượng của trẻ nhỏ phong phú nên rất nhanh đã có đắm chìm vào trò chơi.

(gọi tắt phòng phía đông là Đông phòng nha)

Đông phòng gồm 2 gian, là phòng cho khách ......... bên trong có nhiều đồ ít sử dụng, có kệ, giường, bàn ghế nhưng trên bàn trống không, chỉ dùng để trang trí.

Phòng này rộng khoảng 20 mét vuông, chia làm hai. Một bên là phòng ngủ chỉ có giường và tủ quần áo, bên còn lại là bàn làm việc và kệ báu vật các kiểu. Hai người đi xong một vòng, Tề Thiếu Phi nhỏ giọng hỏi Việt Việt đã được chưa.

Sầm Việt liền nói: “Tề đội trưởng, thám hiểm mà chỉ nhìn bên ngoài thì không thể tìm thấy kho báu đâu!”

‘Tề đội trưởng’ trả cho Việt Việt biểu tình ngốc ngốc.

“Là phải cẩn thận tìm đó! Tất cả kho báu đều bị giấu đi.”

“A Phi biết rồi!” Tề Thiếu Phi nghiêm túc gật đầu.

Hai người bắt đầu ở trong phòng cẩn thận thăm dò. Trong quá trình này Tề Thiếu Phi còn bị đυ.ng đầu, y che lại đầu nhìn Việt Việt nói: “Chậm, cẩn thận, đau.”

“Xoa xoa cho chàng nha.” Sầm Việt giơ tay xoa đầu nhóc con.

Tề Thiếu Phi liền vui vẻ lại.

“….Hình như thật sự có gì đó.” Sầm Việt chống cằm nhìn tủ quần áo, không nghĩ tới nha. Trò này chỉ đơn giản là tên khác của ‘đi dạo’ thôi, như vậy mới thú vị, còn có thể gϊếŧ thời gian cùng A Phi một chút.

Tề Thiếu Phi nhìn Việt Việt, Sầm Việt lấy đèn tới gần bức tường sau tủ.

“Chàng xem.”

Tề Thiếu Phi thò lại gần, mặt tường trắng có vài vết đen, tức khắc quay đầu hưng phấn nhìn Việt Việt, “Việt Việt tìm được rồi! Có kho báu!”

“Dời ra xem.” Sầm Việt đặt đèn ở một bên.

Tủ quần áo bằng gỗ khá nặng, cũng may là hai bên tủ không quá lớn, Sầm Việt kêu A Phi giúp. 2 người hự hự đẩy tủ ra, lộ mặt tường phía sau.

Trên mặt tường trắng có một bài thơ bằng mực đen, chỗ này bị khuất còn có bóng của tủ nên cậu thấy không rõ, Tề Thiếu Phi vội cầm đèn đưa cho Việt Việt.

“Cảm ơn.” Sầm Việt xách theo đèn lại gần xem. “Chi, hồ, giả, dã,...” cậu đọc đứt quãng, từ không thấy rõ bỏ qua, không biết bỏ qua .........

Tề Thiếu Phi ngẫm lại, chỉ vào nói: “Việt Việt đây là ‘đố’.”

“!”Sầm Việt quay đầu, kinh ngạc nói: “Chàng biết sao? Nghĩa là gì?”

Tề Thiếu Phi gật đầu, lại lắc đầu.

Ý là chỉ biết chữ lại không nhớ nghĩa.

Sầm Việt xem đại khái, hơn trăm chữ, cuối bài đề: Bình tiên sinh.

Ý của cả bài thơ là ông dạy 1 học sinh còn nhỏ nhưng có tài, thiên phú dị bẩm khiến ông không khỏi xấu hổ, ông cứ như thư đồng, thật hổ thẹn, có thể chưa được vài năm Tề gia đã không cần đến ông nữa, vậy ông còn biết phải đi về đâu chứ?

Sầm Việt đoán vị Bình tiên sinh này hẳn là thầy A Phi lúc trước.

“Đóng lại đi.” Sầm Việt nói.

Hai người hợp lực đem tủ quần áo về vị trí cũ, lần này chặn luôn mặt tường. Tề Thiếu Phi xách đèn dầu: “Là tiên sinh của A Phi.”

“Chàng còn nhớ ?”

Tề Thiếu Phi gật đầu, ánh mắt mông lung, “Tiên sinh đâu rồi? A Phi đã lâu chưa thấy tiên sinh.” Lại rũ đầu, “Còn nương nữa.”

Tiểu hài tử cảm xúc đi xuống, Sầm Việt vội nói: “Tề đội trưởng, hôm nay thám hiểm kết thúc, nhà bếp hẳn làm khô heo được rồi, chúng ta đi ăn được không?”

Tề Thiếu Phi còn hơi rầu rĩ nhưng lại rất ngoan, Sầm Việt giơ tay ôm nhóc con cao to hơn cậu, nhãi con này có tấm lưng, phải dùng 2 tay vòng qua lưng y.

“Ăn khô heo đi.”

“Việt Việt, Việt Việt đừng bỏ A Phi.” Tề Thiếu Phi ôm Việt Việt.

Sầm Việt ừ một tiếng, “Không đi, hai ta cùng nhau cả đời.” Cậu đã tự nhủ rằng phải cùng Tề Tam thiếu dưỡng lão.

Hai người ra cửa phòng, đã chạng vạng rồi.

“Tam thiếu gia và lang quân ra rồi? Khô heo trong nồi vừa nguội.” Má Lưu kêu hai người ăn, lúc lại gần thấy Tam thiếu gia thần sắc không đúng, quay qua nhìn lang quân.

Sầm Việt không nói gì, dẫn A Phi xuống bếp.

Khô heo nguội rồi, dày hơn ở loại được bán hiện đại nhưng vị tương tự, còn khá dai, càng ăn càng ghiền.

“Ăn hai miếng thôi, còn lại cất làm đồ ăn vặt.” Sầm Việt nói. Lát còn phải ăn tối, ăn vặt nhiều không ăn được cơm. Cha già nhọc lòng a.

Tề Thiếu Phi nghe lời, mỗi tay cầm một miếng, ngoan ngoãn gật đầu.

Trời tờ mờ tối, Má Lưu dọn cơm chiều ra, thịt kho đã được hâm nóng, lỗ tai heo cắt miếng dài, đầu heo cắt thành từng lát trộn với rau, Sầm Việt cố ý bảo họ rang 1 muỗng đậu phộng trộn cùng.

Sầm Việt và Tề Thiếu Phi ở nhà chính dùng bữa

Một dĩa thịt kho, một dĩa rau dền xào, một l*иg bánh bao nhân nóng hổi...... là 2 cái buổi sáng còn dư, có cháo ngũ cốc theo yêu cầu của cậu, thơm thật sự .

Sầm Việt gắp cho Tề Thiếu Phi một đũa lỗ tai heo, “Thử xem.”

Tề Thiếu Phi sớm đã quên nỗi sợ khi mua đầu heo buổi sáng, y đưa vào miệng, nhanh chóng gật đầu khen ngon.

Lỗ tai heo nhai giòn giòn sựt sựt, một chút cũng không ngấy. Đậu phộng cũng thơm nữa.

Sầm Việt nếm thử lát đầu heo, ăn ngon, không khỏi đắc ý khoe khoang: “Ta cũng là tiểu thiên tài đó!”

“Hì hì Việt Việt là tiểu thiên tài.” Tề Thiếu Phi khen.

Sầm Việt dương dương tự đắc, Tề Thiếu Phi thấy thì cười xán lạn. Y thích cùng Việt Việt chơi a! A Phi thích Việt Việt!

Nhà bếp.

3 người má Lưu ăn cơm không cầu kì như chủ tử, rau là chính. 3 người ngồi quanh bàn ăn, Tiểu Cúc gắp đầu heo vào miệng, chưa nhai hết đã khen ngon.

“Lang quân có tay nghề thật tốt.” Tiểu Cúc hâm mộ chết mất.

Mai Hương ban đầu bất mãn với chuyện cậu mua đồ. Một phần do nghe nói cậu gả 2 lần mà không thành, người đại phu nhân tìm không phải thứ gì tốt, mang theo loại bài xích này đương nhiên cũng có chút tâm tư sai lệch.

Hôm qua bị Má Lưu dạy dỗ tỉnh táo và hai bữa cơm hôm nay, cái nhìn của Mai Hương đối về vậu đã tốt lên vạn lần, chủ yếu là cậu tốt với Tam thiếu gia.

“Tam thiếu gia thật có phúc nên chúng ta cũng ké lộc ăn.” Má Lưu cười nói.

Mai Hương: “Lang quân nói muốn ăn bánh bao nhân đậu hủ, ngày mai con mua đậu hủ về.”

“Ừ.”

Nhà chính ăn cơm chiều, thắp nến.

Ăn xong, Mai Hương dọn chén đũa, nói đã nấu nước hỏi cậu và Tam thiếu gia khi nào dùng.

Sầm Việt no căng bụng, “Nửa canh giờ sau sẽ rửa mặt, ta với A Phi đi một vòng cho tiêu thực.”

Tề Thiếu Phi tán thành, muốn cùng Việt Việt nắm tay đi dạo.

Sầm Việt:…… Nhãi con thật đúng là dính người.

“Được được được, nắm thì nắm.”

Hai phu phu nắm tay tản bộ ở tiểu viện, viện này được xây rất phổ thông, chính viện không có hành lang, ngày mưa chỉ có thể đi dưới mái hiên, nên viện này thoáng hơn chút. Cậu đoán chùng nơi này rộng khoảng 110 mét vuông, nền lót gạch xanh.

Đi một lúc, Má Lưu nói ban đêm trời trở lạnh nên cả hai vào nhà.

Sầm Việt dỗ A Phi vào trước, Tề Thiếu Phi không có ý kiến, không có mấy câu ‘vì sao, tại sao’, cứ vậy mà ngoan ngoãn về phòng.

“Lang quân muốn hỏi gì ạ?”

Sầm Việt đem việc buổi chiều cùng A Phi phát hiện bài thơ sau tủ ở đông phòng thuật lại, Má Lưu cười đương nhiên, “Cái này sao, mấy ngày trước lão quét tước đã thấy rồi.”

“Lúc ấy còn dọa bọn ta nhảy dựng, nhưng trên đó viết gì thì ba người chúng ta không biết .”

“Chỗ đó trước đây là của Bình phu tử đoan chính.”

Sầm Việt hỏi: “Vị tiên sinh này ở đây lúc nào? Dạy A Phi được mấy năm?”

Má Lưu không biết cậu hỏi làm gì nhưng vẫn cẩn thận nhớ lại, một chín một mười nói: “Bình tú tài là phu nhân mời tới. Tam thiếu gia năm ấy vừa tròn 3 tuổi, phu nhân biết chữ, phát hiện Tam thiếu gia thông minh liền viết thư xin Hứa đại nhân vì Tam thiếu gia mà mời một vị phu tử.”

“Bình tú tài qua cuối năm mới tới đây, lão nhớ rõ, 15 ngày sau mới tới gõ cửa, ăn mặc mỏng manh, tay chân lạnh buốt. Phu nhân thấy nên có lòng tốt, lập tức đưa 20 lượng bạc làm tiền nhập học cho Tam thiếu gia.”

“Lúc ấy còn chưa mua tiểu viện, Bình tú tài ở tiền viện cho khách, dạy Tam thiếu gia được hai năm, lúc ấy lão thái gia còn sống, sân sau sạch sẽ không có ai ở. Bình tú tài khen Tam thiếu gia thông tuệ, đã học qua là không quên khiến lão thái gia vui mừng khôn xiết nên mới mua nhà đặc biệt cho Tam thiếu gia học tập.”

Má Lưu tuổi đã cao nên kể tỉ mỉ từ đầu tới đuôi, cũng may Sầm Việt đã quen nên không thấy phiền ......... Lúc ở hiện đại, cậu mời bác gái trong thôn tới phụ bế

p, bác gái nói chuyện phiếm đều là nói từ gốc rễ.

Rất thú vị.

“Sau này Tam thiếu gia bảy tuổi thì đi thi, thi cái gì đồng, đồng .........”

“Đồng sinh.” Sầm Việt bổ sung.

“Đúng đúng, đồng sinh, Tam thiếu gia đứng nhất, lúc ấy lão thái gia vui mừng phát cho hạ nhân trong nhà nhiều hơn một tháng lương. Đến khi Tam thiếu gia chín tuổi, Bình tú tài cũng muốn thử sức, lần này là thi tú tài, chẳng ngờ.........”

Má Lưu nói đến đây, gương mặt bừng sáng, “Cũng đứng nhất luôn, chưa kể tới tài cán ra sao, thương nhân trong trấn đều tới chúc mừng, nói Tề gia có một thần đồng, Tam thiếu gia chính là thần đồng.”

Sầm Việt không quấy rầy, Má Lưu tự đắm chìm trong kí ức hạnh phúc.

Một hồi lâu, Má Lưu mới phản ứng lại là lang quân muốn hỏi gì, yên lặng thở dài: “Tam thiếu gia thi đậu tú tài, một tháng sau thì Bình tú tài rời đi.”

Ba tuổi đến chín tuổi, như cậu đoán. Sầm Việt thấy Má Lưu muốn hỏi gì, nói thẳng luôn: “Ký ức của A Phi hẳn là trước lúc chín tuổi, tính cách trẻ con hơn, khoảng 5,6 tuổi gì đó, rất dính người.”

Má Lưu gật gật đầu nói: “Là vậy, Tam thiếu gia khi còn nhỏ thông minh lắm, lão thái gia dạy ra ngoài là tiểu đại nhân như ông cụ non, thực ra tính y trẻ con, thích làm nũng với phu nhân.”

Nhưng đã không còn quan trọng, hiện tại Tam thiếu gia ngu ngơ, mãi không khá lên, đáng tiếc……

Tác giả có lời muốn nói:

Tề Thiếu Phi: Việt Việt thật lợi hại, khen Việt Việt ~