Chương 11: Giỏi văn giỏi võ

Edit: Pam ❀◕ ‿ ◕❀

Tề Thiếu Phi đang đánh răng bằng bột đánh răng, đánh rất cẩn thận, đột nhiên y ngậm bàn chải nhăn mặt như trái khổ qua.

“Sao vậy?” Sầm Việt mới vừa hỏi liền nghe tiếng má Lưu nhắc Tam thiếu gia uống thuốc.

Sầm Việt quay lại xem mặt khổ qua của A Phi, hiểu rồi.

Trẻ nhỏ đều sợ thuốc đắng, càng đừng nói Tề Thiếu Phi uống một mạch 6 năm.

“Mũi này của chàng vậy mà tinh thật đấy.” Sầm Việt nói. Bây giờ cậu mới ngửi được mùi thuốc thoang thoảng.

Được khen nhưng Tề Thiếu Phi lại không hào hứng, chậm chạp đánh răng.

Má Lưu đặt chén thuốc trên bàn, không vào phòng trong mà chỉ đứng ở cửa nói: “Thuốc sắc xong rồi, Tam thiếu gia nhanh uống lúc còn nóng.”

“A Phi, A Phi không muốn uống.” Tề Thiếu Phi nhăn mặt muốn khóc.

Sầm Việt thấy thế thương lượng với má Lưu: “Hay là không uống?”.

“Lang quân, ngài trước đây nói về liều lượng thuốc cũng đúng, nhưng hiện tại chưa hỏi qua đại phu nên không thể tùy tiện đổi, lão vẫn theo liều ban đầu mà sắc. Tam thiếu gia uống nhiều năm vậy rồi, nếu ngừng lỡ đâu khiến bệnh trở nặng. Lão không thể làm phu nhân thất vọng được.”

Má Lưu tận tình khuyên bảo xong lại dỗ Tam thiếu gia: “Tam thiếu gia ngoan nhất có phải không? Chúng ta uống thuốc mới khỏi bệnh, khỏi rồi phu nhân thấy sẽ mừng lắm.”

“Nương……” Tề Thiếu Phi mếu máo, tích dũng khí nói: “A Phi uống, A Phi phải làm nương vui, A Phi nhớ nương.”

Sầm Việt chỉ có thể bỏ qua trước, nhưng nghe má Lưu dỗ Tề Thiếu Phi có hơi lạ, còn chưa nghĩ xong đã nghe được tiếng Tề Thiếu Phi vừa nói vừa nhả bột đánh răng ậm ờ không rõ: Nhất định là do A Phi không ngoan, nương mới không tìm A Phi, A Phi phải thật ngoan ngoãn.

Lí nhí tự cỗ vũ xong, tráng sĩ xắn tay áo ra ngoài uống thuốc.

Sầm Việt nghe xong nhíu mày, lập tức biết má Lưu nói sai sai chỗ nào rồi.

Tề Thiếu Phi không có khái niệm sống chết, không ai nói với y chết là gì, hơn nữa hồi ức là lúc mẹ y còn sống, mẹ còn sống tại sao không xuất hiện? Trong viện hạ nhân đều lấy lý do này mà dỗ Tề Thiếu Phi, treo cà rốt trước mắt Tề Thiếu Phi........ chỉ cần y nghe lời, nương sẽ cao hứng. (khi lừa, ngựa không chịu đi người ta sẽ treo cà rốt trước mặt để nó đi theo)

Mẹ vẫn luôn không xuất hiện có phải vì Tề Thiếu Phi biểu hiện chưa tốt không?

Hiện tại y nghĩ theo hướng đó.

Má Lưu trung thành và tận tâm thì không có gì bàn cãi, má Lưu nghĩ uống thuốc tương đương Tam thiếu gia sẽ hết bệnh sẽ tiền đồ rộng mở, đây cũng không sai, nhưng khiến Tề Thiếu Phi sinh tâm lý phủ định bản thân thì má Lưu chưa nghĩ tới.

Nhà chính, Tề Thiếu Phi một hơi uống hết thuốc, đắng đến mức nước mắt lưng tròng, má Lưu khen Tam thiếu gia thật ngoan, giỏi nhất, vân vân.

Sầm Việt suy nghĩ cẩn thận đi ra, thấy Tề Thiếu Phi rưng rưng nhăn mặt, còn ưỡn ngực nói: “A Phi ngoan, nương thấy được nhất định sẽ khen A Phi.”

“Súc miệng đi.”

“Được được.”

Má Lưu dứt lời, mời hai người sớm nghỉ ngơi rồi bưng khay rời đi.

Sầm Việt đưa ly súc miệng qua, Tề Thiếu Phi ngậm mấy hớp rồi xì xụp súc miệng, tự lau mặt, tai cổ, xong thì bôi son dưỡng.

Một loạt động tác rất thuần thục, chắc là được mẹ y dạy từ nhỏ.

“A Phi sạch sẽ rồi.” Tề Thiếu Phi trưng mặt cầu khen ngợi.

Sầm Việt trong lòng rối bời, thấy Tề Thiếu Phi như vậy càng phức tạp, cậu cười nói: “Sạch sẽ thơm tho rồi, nhớ cởi y phục trước khi ngủ, đã đi vệ sinh chưa?”

Tề Thiếu Phi thẹn thùng, nói đi rồi, song ngoan ngoãn chiến đấu với thắt lưng.

Sầm Việt rửa mặt, hồi tưởng lúc cậu 13 tuổi, cha mẹ bị tai nạn giao thông qua đời, cậu cũng giống A Phi, muốn được khen ngợi, muốn trở thành một phần trong gia đình chú thím.

Thật đáng thương đúng không.

Hiện giờ nhớ lại, khi đó cậu cũng thật sự không phải muốn trở thành người nhà họ mà là sợ, cũng không biết sợ cái gì, có đoạn thời gian học hành sa sút liền sợ người khác nói ‘không cha mẹ, dạy không được’.

“Việt Việt ra rồi!” Giọng nói mang theo mười phần vui vẻ.

Sầm Việt thoát khỏi hồi ức, quay đầu nhìn, Tề Thiếu Phi ăn mặc đồ lót đứng ở mép giường, cười rất ngây ngô, không biết tại sao cậu cũng vui lây, cậu nói biết rồi, bảo y lên giường nằm đừng để bị cảm.

Ngủ!

Sầm Việt nhanh nhẹn rửa mặt, còn ké son dưỡng của Tề Thiếu Phi. Trên giường, Tề Thiếu Phi ngoan ngoãn nằm bên trong chờ cậu.

“Ta dùng son của chàng.”

“Việt Việt và A Phi cùng một mùi!” Tề Thiếu Phi vui vẻ nói.

Sầm Việt ừ một tiếng, chui vào ổ chăn. 2 người đều ngủ không được, Sầm Việt nghiêng người nhìn khuôn mặt lãng tử lại ngây ngô của Tề Thiếu Phi, cảm khái nói: “2 huynh đệ chúng ta sẽ sống chung hòa thuận.”

“Không phải huynh đệ, Việt Việt là tức phụ của A Phi.” Tề Thiếu Phi nghiêm túc sửa lại.

Sầm Việt cười mắng tiểu tử thúi.

“A Phi thật thơm nè.” Tề Thiếu Phi phồng má, trộm xích gần Việt Việt: “Huynh đệ không tốt đâu.”

“Sao không?”

“A Phi không thích chơi với Tề Thiếu Tu.” Y lẩm bẩm: “Má Lưu nói tức phụ nhi sẽ cùng A Phi chơi cả đời.”

Y sợ Việt Việt không hiểu nên nghiêm túc khoa tay múa chân: “Cả đời chính là rất dài, rất dài đó.” Cánh tay rộng quơ rộng có thể ôm vài trái dưa hấu.

Sầm Việt cười vui vẻ, nói được, là tức phụ nhi. Trong lòng lại nghĩ, cho chàng lên chức huynh đệ mà tiểu tử thúi chàng lại không cần, vậy vẫn làm nhóc nhãi con đi!

“Mau nhét vào đi, lạnh.”

Tề Thiếu Phi liền đem cánh tay nhét vào trong ổ chăn. Sầm Việt vỗ chăn, đắp chăn lại cho y: “Nghe kể chuyện không?”

“Nghe, A Phi muốn nghe Việt Việt kể chuyện.”

Sầm Việt mở miệng kể, có con khỉ nhỏ từ cục đá nứt ra ........ không sai chính là Tây Du Ký, dọa Tề Thiếu Phi sửng sốt.

“…… ngày mai kể tiếp, ngủ đi.” Sầm Việt ngáp một cái.

Tề Thiếu Phi kỳ thật cũng mệt nhưng ghiền nghe, rầm rì làm nũng gọi Việt Việt, cậu duỗi tay cách lớp chăn ôm Tề Thiếu Phi vào ngực, lát sau tiếng rầm rì nhỏ đi.

Ngủ rồi.

Sầm Việt cũng ngủ.

Hôm sau lại dậy thật sớm. Sầm Việt không đánh thức A Phi, cậu mặc đồ rửa mặt trước, tiểu viện đã làm việc rồi.

“Lang quân dậy rồi sao?” má Lưu chào hỏi.

Sầm Việt hỏi chuyện: “Trong nhà tục vấn an chính viện mỗi sáng không ạ?”

“Này ........” má Lưu cũng hơi khó xử, “Không có, từ khi Tam thiếu gia bệnh, bên kia ‘rộng lượng’, nói cứ để Tam thiếu gia cứ nghỉ ngơi cho tốt, nhưng ngày 15 lão gia ở nhà thì phải qua ăn 1 bữa cơm.”

Sầm Việt: “Hôm nay con cùng A Phi qua đó ăn sáng.”

Sau tân hôn, ngày đầu tiên kính trà phải sớm hơn bình thường.

Lại nhớ ra, “Đệ đệ Tề Thiếu Tu, hôm qua con chưa gặp được, lúc trước cậu ta và A Phi quan hệ thế nào?”

Cậu nhắc tên Tề Thiếu Tu, sắc mặt má Lưu liền không tốt.

“Tứ thiếu gia sao, ngày thường đến học viện đọc sách nên không ở trong nhà, đại phu nhân còn rót tiền vào. Tứ thiếu gia lúc 9 tuổi đã đi thi tú tài, kết quả hiện tại đồng sinh cũng chưa đậu.” má Lưu nói đến đây rất hả giận, chỉ thiếu mắng câu "cho vừa".

“Không phải lão chửi người không lý do đâu. Vào dịp tết mấy năm trước, Tam thiếu gia qua đại viện ăn lễ, còn chưa ăn đã cùng Tứ thiếu gia đánh nhau rồi.”

Sầm Việt hỏi: “A Phi bị đánh?”

“Vậy thì không, Mai Hương nói Tam thiếu gia đè Tứ thiếu gia xuống đánh.” má Lưu nhớ tới vẫn còn tức “Nhưng lão gia chỉ mắng Tam thiếu gia, còn phạt tiền hai tháng.”

Má Lưu cảm thấy thiệt thòi, chưa nói mấy cửa hàng của Tề gia để lại cho ai, không phải do lão gia quyết định, Tứ thiếu gia bị Tam thiếu gia đánh không ủy khuất bao nhiêu, lão gia lại tặng vài thứ dỗ dành, khiến Tam thiếu gia thành người xấu. Vì thế, má Lưu cảm thấy tất cả là đại phu nhân châm ngòi, cố ý khiến Tam thiếu gia động thủ.

“Ta hỏi Mai Hương nguyên nhân, con bé không biết, Tam thiếu gia và Tứ thiếu gia đang chơi trong viện thì bỗng nhiên gây gỗ……” má Lưu không biết nội tình, muốn kêu oan giúp Tam thiếu gia cũng không được, chỉ có thể nhận phạt.

Sầm Việt lại không lo, “Thắng là được rồi, vẫn là A Phi lợi hại, vừa giỏi văn vừa giỏi võ.”

“……” Má Lưu.

Buổi sáng ăn bánh bao đậu hủ, Sầm Việt làm nhân, bên trong trộn với miến, còn có sa tế, bột nở, mềm xốp thơm ngào ngạt, tỏa hương cay nồng, đậu hủ núng nính từ sữa đậu nành, Sầm Việt ăn ba chiếc lớn.

Tề Thiếu Phi cũng có bánh bao đậu mà y yêu thích, nhưng thấy cái của cậu liền tò mò, làm bánh trên tay y không ngon nữa. Sầm Việt liếc mắt, bẻ một nửa chiếc của mình, “Thử trước đi, hơi cay đó.”

“Được được.” Tề Thiếu Phi như giành được của lạ, bỏ bánh trên tay xuống, để nhận bánh đậu hủ, thổi thổi, cắn một miếng, “Việt Việt cay quá đi.”

Sầm Việt: “Chỉ hơi hơi thôi .......vậy đưa lại cho ta?”

Tề Thiếu Phi há mồm cắn miếng to.

Sầm Việt:…… cậu cũng đâu có cướp!

Ăn uống xong xuôi, Sầm Việt và Tề Thiếu Phi tới chính viện, Mai Hương dẫn đường. Trên đường, Tề Thiếu Phi còn lải nhải sao phải đi chứ.

“A Phi không thích chính viện sao?” Sầm Việt hỏi.

Tề Thiếu Phi gật đầu: “Phụ thân dữ lắm, mẫu thân cười rộ lên, A Phi sợ.” Lại lẩm bẩm: “A Phi không thích đệ đệ.”

Than thở hết mọi thứ luôn rồi.

Sầm Việt nói: “Người lớn phải khách khí, chàng không thích vậy lần sau đừng đi.”

“A Phi phải đi cùng Việt Việt, Việt Việt không sợ nữa.” Tề Thiếu Phi vội nói, giờ y không ghét đến chính viện nữa.

Hôm nay không đi vòng qua phòng thờ nên đến nơi rất nhanh.

Đợi ở cửa vẫn là vị Lý ma ma lần trước, thấy mấy người Sầm Việt tới vội khom lưng hành lễ, miệng gọi Tam thiếu gia, lang quân: "Sáng sớm Cữu lão gia đã tới, đang cùng phu nhân trò chuyện.”

Lý bà tử chưa dứt câu, Sầm Việt đã chen ngang: “Chờ chút”.

“Thì ra mẫu thân không rảnh. Vậy làm phiền bà truyền lời, ta cùng A Phi qua thăm, bày tỏ thành ý xong nên đi rồi.” Sầm Việt nói.

Lý ma ma:……

“Lang quân, Tam thiếu gia đừng vội mà, để lão báo một tiếng, phu nhân cũng nhớ hai vị lắm.” Lý ma ma chỉ có thể sửa lời.

Sầm Việt nói: “Ở cổng chờ? A Phi thân thể không tốt, ở ngoài trúng gió đau đầu.”

Tề Thiếu Phi vuốt đầu, “A Phi đau đầu lắm.”

Sầm Việt trong lòng kinh ngạc, A Phi nhà cậu còn biết cùng cậu phối hợp nè?

Lý bà tử không dám chậm trễ, vội mời hai người vào.

Bọn họ qua cửa thứ hai, cũng là nội viện. Hành lang của hợp tứ viện rất rộng lại không xây nhiều, cho nên đến nội viện có thể nhìn thấy cửa của chính viện. Đỗ thị ngồi chính giữa, ghế kế bên là vị ‘Đỗ cữu cữu’ kia.

Tỷ đệ bọn họ đang nói gì đó.

“…… Cũng vào cửa rồi còn vờ khách khí cái gì. Đúng là xui xẻo, không để ý mấy ngày này có khi Tề Thiếu Phi đã dính xui xẻo rồi ........” Đỗ thị tâm phiền ý loạn, thấy bóng người đang đi trong viện liền tức khắc thay đổi sắc mặt, không nói nữa.

Đỗ cữu cữu là con thứ sáu, đằng trước có năm người chị nên hắn ta là con trai duy nhất. Hắn tên Quang Tông nhưng rất ít người gọi tên đó, bình thường toàn kêu hắn là Đỗ Lục. Đỗ Lục thấy thần sắc đại tỷ thay đổi thì quay mặt lại xem, thấy là cặp tân phu phu đen đủi kia, hắn không quá coi trọng.

Cho dù nghe thấy thì đã sao? Tề Thiếu Phi là một thằng khờ, chẳng lẽ sẽ biết tìm lão gia cáo trạng sao? Đỗ Lục không tin, hắn cười nhạo ra mặt, cà lơ phất phơ nói: “Nhìn xem nhìn xem, cháu trai thứ ba của ta tới kìa.”

Tề Thiếu Phi ghét Đỗ cữu cữu này lắm, thể hiện rõ trên mặt.

“Ôi trời! Tính tình thật lớn a, thấy ai cũng không chào?” Đỗ Lục ré lên.

Tề Thiếu Phi rầu rĩ không vui, gọi một tiếng Đỗ cữu cữu.

“Cữu cữu là cữu cữu thôi, còn kêu họ làm gì. Đại tỷ, đệ nói tỷ sao lại tốt tính nhân hậu vậy chứ, lo cho cậu ta nhiều hơn Thiếu Tu thì có ích gì? Uổng công, nhìn đi, cứ như thấy người xa lại vậy.” Đỗ Lục nói.

Nói một tràng dài, Tề Thiếu Phi càng nghe càng đau đầu, dù y biết Đỗ cữu cữu không có ý tốt chê cười mình nhưng y lại không biết cách biện giải.

Đỗ thị không nói gì, chỉ ngồi cười nhìn Tề Thiếu Phi sốt ruột.

“Mẫu thân thật tâm đối xử tử tế với A Phi chứ không phải làm bộ làm tịch. Hơn nữa, A Phi bị bệnh giờ như trẻ con, mà còn chèn ép vậy, không biết còn tưởng là người ngoài nào có thù ba đời với A Phi đó.”

“Uổng cho A Phi còn gọi ngươi một tiếng Đỗ cữu cữu.”

Sầm Việt mở miệng khai pháo, như chiến trường không súng đạn.

“Mẫu thân, con là 1 ca nhi miền thôn quê nên nhiều điều không hiểu, chỉ biết lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, gả cho A Phi rồi con chính là người của A Phi. Không thể để người ngoài bắt nạt chàng, huống hồ A Phi nhà mình còn là cử nhân, có công danh, lại đang ở ngoài sảnh chính? Cứ để mặc cho hắn nói vậy sao được?”

“Cữu cữu A Phi là nhi tử của Quang đại nhân, xin hỏi ngươi là vị nào?”

Đỗ Lục bị nói tới á khẩu, mặt đỏ lên, nóng nảy muốn động thủ.

“Sao, ngươi ở Tề gia mà muốn động thủ đánh lang quân nhà này à?” Sầm Việt vốn không muốn diễn vở mẹ chồng chàng dâu với Đỗ thị, chỉ ước có cái cớ để trở mặt, náo loạn ra ngoài, khiến cậu mang danh phu lang hung hãn tàn bạo.

Mà ‘Đỗ cữu cữu’ này không đúng lúc trở thành cái cớ ấy.

Tề Thiếu Phi vốn đang ngơ ........ Sầm Việt nói nhiều quá, trong đầu y rối như cuộn len không phân biệt phải trái. Nghe được Đỗ cữu cữu muốn đánh Việt Việt, y lập tức tay nhanh hơn não, “a” một lớn tiếng rồi lấy đầu đâm vào Đỗ Lục.

Trong miệng hô to: “Không được đánh Việt Việt! Không được đánh Việt Việt!”

Sầm Việt:……Tất nhiên phải theo rồi!

Đánh ........