Chương 9: Ném bao cát

Edit: Pam ❀◕ ‿ ◕❀

Tề Thiếu Phi mới đầu không dám ném vì sợ làm đau Việt Việt, cứng tay cứng chân. Mai Hương cũng thế, hạ nhân như cô nào dám ném đồ vào người lang quân.

Bầu không khí hơi căng thẳng. Sầm Việt nghiến răng, nhanh chóng đổi người: “Mai Hương tới chụp, ta và A Phi ném.”

“Vâng vâng.” Mai Hương nhẹ nhàng thở ra, cám tạ trời đất, cô bị ném là được rồi.

Đổi thành Mai Hương ở giữa, hai bên là Sầm Việt và Tề Thiếu Phi. Sầm Việt quăng bao cát trong tay, vừa ném vừa hướng dẫn cho A Phi, “Phải khéo léo một chút nha, nhắm vào người hay chân Mai Hương, ném trúng thì thắng.”

Bao cát bay theo quỹ đạo, Mai Hương chưa kịp phản ứng nên bị ném trúng người, thua. Sầm Việt nói: “Đổi chỗ.”

Phải chơi nhiều mới quen. Một hai lần không theo kịp, ba bốn lần là thuần thục , hơn nữa Mai Hương thân thủ nhanh nhẹn, đầu tiên là lần lượt né tránh, sau đó Tề Thiếu Phi ném qua, Mai Hương chụp bao cát trong lòng, cô sửng sốt .......

“Mai Hương chụp được bao cát, thắng được một điểm.” Sầm Việt nói.

Mai Hương vui mừng khôn xiết.

Tề Thiếu Phi cũng vui vẻ, vỗ tay ca ngợi: “Mai Hương lợi hại quá !!!.”

“Chút nữa chàng cũng phải phát huy hết sức đó nha.” Sầm Việt nói với con trai lớn, A Phi tâm tư đơn thuần, phân không rõ ‘ bạn hay thù’.

Tề Thiếu Phi nghe Việt Việt nói, lớn tiếng đáp: “A Phi cũng muốn lợi hại.”

Trong 2 hiệp, Mai Hương liên tiếp ‘dính chưởng’, trận đầu bị mất điểm, trận kế tiếp lại bị bao cát đập trúng. Sầm Việt thấy rõ Mai Hương đang nhẹ tay nhường Tề Thiếu Phi thể hiện.

Thời đại này hạ nhân xem mặt đoán ý, nghĩ cho chủ tử mà không nói ra.

“Được rồi được rồi, tới lượt A Phi.” Tề Thiếu Phi vui vẻ chạy về giữa.

Sầm Việt nói: “Ta sẽ không nương tay đâu.” Lại cười một cái, “Nhưng mà chàng là tướng công của ta nên chấp chàng 2 điểm.” Trong lòng cậu đem tướng công đổi thành con trai lớn.

“Việt Việt đối với A Phi thật tốt!!” Tề Thiếu Phi vậy mà cảm động, phải làm một tướng công tốt mới được.

Sầm Việt liền cười.

Mới đầu Tề Thiếu Phi chân tay vụng về, dùng hết hai điểm cũng thành thạo, chạy tới nhảy lên, lại xoay người, Mai Hương cố ý ‘ném’ bao cát vào Tam thiếu gia, Tề Thiếu Phi bắt được rất nhanh đã cao hứng.

Lần đầu tiên y nhận được bao cát liền đưa cho Việt Việt xem.

“Tốt lắm, A Phi có được một điểm rồi.”

“Đúng đúng”

Tề Thiếu Phi thế nào cũng phải chờ Việt Việt khen mới buông bao cát ra.

Má Lưu dưới bếp nghe thấy bên ngoài chơi bao cát gì đó nên ra nhìn một chút, trước thấy Mai Hương ở giữa liền quay lại bếp, không lâu thì nghe được Tam thiếu gia cười vui vẻ, còn có lang quân nói gì mà thêm một điểm, lần này má Lưu tò mò đi ra ngoài, chính là Tiểu Cúc đang nhóm lửa cũng muốn nhìn.

Tam thiếu gia đứng giữa chạy tới chạy lui, chơi vui vẻ.

Má Lưu rất ít thấy Tam thiếu gia cười vui như vậy, lang quân ném bao cát tới Tam thiếu gia, Tam thiếu gia không chụp được, Tam thiếu gia cũng không có không vui, phi đến bên lang quân làm nũng: “Tới lượt Việt Việt chơi rồi, tới lượt Việt Việt.”

“A Phi ném, A Phi ném cho Việt Việt.”

Sầm Việt:…… A Phi nhà cậu nhiệt tình như bé cún bự vậy đó.

“Được, chàng nhắm cho chuẩn nha.”

Tề Thiếu Phi ném bao cát rất nghiêm túc, Sầm Việt bắt được nhiều lần, nhiều thật nhiều điểm. Cuối cùng mùi hương từ bếp bay ra, Sầm Việt vô tư chơi, chủ yếu là chạy tới chạy lui, Tề Thiếu Phi trên trán có lớp mồ hôi mỏng, không sai biệt lắm.

“Đói bụng rồi, lát nữa ăn cơm đi, mai chơi tiếp.” Sầm Việt nói.

Tề Thiếu Phi đang chơi hào hứng còn luyến tiếc. Không đợi người nào đó làm nũng, Sầm Việt giành trước một bước hỏi: “Có ngửi thấy mùi gì không?”

Tề Thiếu Phi đang tính quấy phá tự dưng mất tập trung, y hít hít mũi, mắt sáng lên, “Việt Việt thơm quá!”

“Không phải Việt Việt, là xương sườn.” Sầm Việt nuốt nước miếng không còn tâm tư chơi nữa, dỗ A Phi, “Buông bao cát ra đi, rửa tay ăn cơm, ta xào đồ ăn.”

“Được.” Tề Thiếu Phi đáp ứng dứt khoát.

Thật sự thơm quá à.

Sầm Việt rửa sạch tay vào nhà bếp, lần này má Lưu không ngăn lang quân nấu cơm, lang quân làm nồi sườn quá thơm, còn hơn cả bàn tiệc.

Mở nắp nồi, trong nồi ùng ục tỏa hương, xương sườn vừa chín, nước sốt sền sệt đã sẵn sàng để vào bụng rồi.

“Ta cùng A Phi ăn sườn, còn 1 cân xương kia má Lưu ba người ăn với cơm đi đi.” Sầm Việt nói.

Tiểu Cúc đứng đun nấu không biết đã nuốt nước miếng mấy lần, trong nhà nàng nghèo, nếu không cũng sẽ không bán nàng. Trước kia ở nhà không được ăn thịt mấy lần, vào viện Tề gia Tam thiếu gia rồi, má Lưu đối với đồ ăn của Tam thiếu gia rất thoải mái, ngày nào cũng có thịt, nhưng đồ ăn của hạ nhân lại rất quản nghiêm. Má Lưu không có lén ăn, ngược lại Tam thiếu gia có đôi khi ăn thừa thịt gì đó thì bà và Mai Hương tỷ ăn trước.

Nhưng như lang quân nói, xương cốt nhiều thịt đều cho các nàng, đây là lần đầu.

“Vậy không được đâu.” Má Lưu từ chối, hạ nhân các bà ăn đồ tốt như vậy làm gì.

Sầm Việt nói: “Con và A Phi thành thân ngày đầu tiên, coi như là hỉ thịt, hơn nữa xương cũng rẻ, hầm chung, hai cân sườn con và A Phi vừa đủ ăn rồi, ăn nhiều con sợ A Phi chướng bụng.”

“Để lâu sẽ hỏng, cũng không phải mỗi ngày đều có ăn.”

Má Lưu lúc này mới đồng ý.

Một nồi thịt chia đôi, Sầm Việt thích gặm sườn, má Lưu rửa nồi, thêm dầu, nấu ăn. Trước tiên là rau dền xào tỏi sau đó xào khoai tây .

Sầm Việt nấu phần cậu và A Phi ăn, còn lại do má Lưu các bà tự làm.

Sắp chén đũa ăn cơm trưa, Tiểu Cúc làm việc có sức sống, rất nhanh nhẹn. Bàn tròn bày đồ ăn xong, Sầm Việt nói Tiểu Cúc không cần hầu hạ, các cô tự nấu cơm ăn đi.

Tiểu Cúc đỏ mặt, đáp vâng , rồi nhanh nhẹn lui ra.

“Việt Việt thơm quá đi.” Tề Thiếu Phi nói.

Tam thiếu gia thường ăn thịt nên hơi chần chờ. Còn Sầm Việt đã chịu không nổi nữa, tuy rằng hôm qua có tiệc, nhưng bàn tiệc đó mang từ chính viện tới, mấy món thịt đều nguội lạnh, hơn nữa bàn tiệc xào rau dùng mỡ heo.

Dù sao cũng không thơm như cậu làm.

Sầm Việt xuyên qua năm tháng nhưng cơ hội được ăn thịt lại đếm trên đầu ngón tay, trong đó ba lần là phúc của Tề gia , Sầm Việt nghĩ đến đây, gắp một khối sườn vào chén A Phi, đây là cơm cha áo mẹ của cậu á!

“A Phi ăn từ từ kẻo hóc xương, xương phải phun ra có biết không?.”

“A Phi biết mà, Việt Việt cũng ăn đi.” Tề Thiếu Phi gắp cho Việt Việt thịt sườn.

Sầm Việt không khách khí, ăn ngon muốn khóc, thịt đã thơm, thịt sườn còn thơm hơn. Sườn nhiều thịt ít mỡ, củi lửa canh chuẩn, hầm ngọt thịt, hơn nữa hương liệu và rượu vàng đa khử tanh, hơn nữa vì heo sạch không nhiễm bệnh nên thịt cũng chắc, miễn bàn còn có nước suối của cậu.

“Uhm Uhm ngon quá.” Tề Thiếu Phi nói không rõ.

Sầm Việt đoán uhm uhm biểu đạt ăn rất ngon.

Vợ chồng son.

Nhà bếp không còn nhiều cơm------là phần dư của chủ tử. Vì thế Mai Hương phụ trách xào phần khoai tây và rau dền còn lại.

Má Lưu sớm đã sớm nhào bột, hôm nay còn bỏ thêm hai muỗng bột mì.

“Lang quân cũng nói là hỉ thịt mà, nay ké không khí vui mừng với Tam thiếu gia và lang quân đi.”

Ngày thường cũng ăn mì vàng hoặc ngũ cốc linh tinh gì đó.

Tiểu Cúc cán bột, rau củ xào xong thì nước luộc mì cũng sôi. Ba người giúp nhau làm việc, rất mau đã luộc xong mì. Mỗi người hai miếng xương với canh thịt hầm kèm theo chút đồ xào.

“Má Lưu, lang quân nấu ăn ngon thật.” Tiểu Cúc gấp không chờ nổi trước gặm xương thịt, gặm sạch sẽ, sụn cũng không tha.

Mai Hương ăn yên tĩnh hơn nhưng cũng thấy ngon.

“Đúng vậy.” Má Lưu chưa bao giờ ăn qua cái này, cùng với mì sợi càng thơm. Bây giờ bà an tâm rồi, trước mắt lang quân là thật lòng với Tam thiếu gia.

Không lâu ba người đã xử xong, một chút canh cũng không để sót.

Tiểu Cúc chưa từng ăn qua đồ nào thơm như vậy, lang quân làm xương thịt ngon quá đi.

Hai cân thịt sườn, mỗi miếng dài cỡ ngón út, một người có thể ăn bảy tám cục, thêm 2 món chay, cuối cùng bị ăn sạch sẽ. Tề Thiếu Phi ăn no không nhịn được ợ 1 cái, tiếng không lớn nhưng y vẫn hơi ngượng ngùng, liền lấy khăn che miệng, ngoan ngoãn ngồi.

Sầm Việt nói không sao, ăn no là được rồi.

Qua thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, Sầm Việt thấy Tề Thiếu Phi không tính là khờ, chỉ là trí lực hoặc ký ức dừng lại ở lúc nhỏ. Vậy khi bé nhất định được dạy dỗ rất tốt nên hiện tại dù y trong cơ thể người lớn nhưng tâm trí trẻ con một chút cũng không khó coi, ngược lại rất hồn nhiên.

Dễ khiến người khác buông cảnh giác.

Ít nhất là với Sầm Việt chính.

Ăn uống no đủ, Tề Thiếu Phi gật gà gật gù mệt rã rời.

“Cởϊ áσ ngoài rồi lên giường ngủ đi.” Sầm Việt nói.

Tề Thiếu Phi lắc đầu đi qua giường quý phi. Giường cạnh cửa sổ chỉ dài 1m6, Sầm Việt ước tính Tề Thiếu Phi cũng hơn 1m8, nằm trên đó co duỗi không thoải mái.

(mấy chap trước miêu tả là giường này đặt phía dưới nhưng chap này lại đặt bên cạnh, bạn nào thắc mắc thì bỏ qua nha. Tác giả viết vậy thật đó, xem như sạn ik :)))

Má Lưu tới dọn chén đũa, nghe được động tĩnh bên trong liền nhìn qua, nói với lang quân: “Phu nhân lúc còn đã dạy Tam thiếu gia, ban ngày không thể nghỉ trên giường, không quy củ. Ngủ trưa chỉ là nghỉ ngơi ngắn mà giường lại quá thoải mái, nên sẽ không muốn rời giường, lãng phí thời gian.”

Đúng là thế nhưng hiện tại Tề Thiếu Phi không cần làm bài tập.

Nhưng Tề Thiếu Phi đã thành thói quen, nghỉ ở giường quý phi, hai đùi co lại, ôm gối đầu ngủ. Sầm Việt đắp chăn cho y, mang má Lưu ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.

Má Lưu vừa thấy đã biết lang quân muốn hỏi gì đó.

“Thuốc của chàng ấy là từ chính viện đưa tới, mỗi ngày uống vài lần đúng không? Con thấy giờ còn chưa dừng thuốc, có mời đại phu kiểm tra lại chưa?” Sầm Việt hỏi.

Má Lưu vội đáp: “Mỗi tháng đưa thuốc một lần, phương thuốc là lão thái gia khi còn sống đưa Tam thiếu gia tới Phủ huyện để đại phu bốc thuốc, uống 6 năm rồi, mỗi ngày đều uống trước khi ngủ, hôm qua là ngày hỉ của ngài ấy nên đã uống từ sáng.”

“6 năm sao?”

Má Lưu chần chờ: “Lang quân hoài nghi thuốc có vấn đề phải không ....... kỳ thật ta cũng có nghĩ tới, dược là chính viện đưa qua, có lẽ đã động tay rồi? Lão đã tìm đại phu bên ngoài kiểm tra, đều là thuốc bổ không có vấn đề gì.”

“Uống 6 năm mà vẫn không có tiến triển gì sao?”

Nghe vậy má Lưu khóe chua xót, lắc đầu nói nửa điểm cũng không, vẫn y như cũ.

Vậy là không hiệu quả.

“Con nghĩ, 6 năm qua cơ thể A Phi vẫn phát triển nhưng bệnh tình lại không đổi, có phải vấn đề không phải do thuốc không? Hay là tìm đại phu nhìn qua một phen đi.”

Má Lưu không nghĩ tới, nhưng lang quân nói đúng, 6 năm trước Tam thiếu gia thế nào, hiện giờ vóc phát triển thêm bao nhiêu? Thuốc chắc chắn không thể dùng liều như 6 năm trước, nhưng bà không dám tự ý tăng liều, nhất thời đau đầu .

“Nói là vậy nhưng đại phu trên dưới Thanh Ngưu trấn thử hết rồi, đầu không có kết quả.”

Sầm Việt cũng không có biện pháp, chỉ có thể chậm rãi nghĩ cách.

Má Lưu đáp xong thì tiếp tục công việc.

Sầm Việt cũng chợp mắt, cậu ngủ trên giường, chỉ cởϊ áσ ngoài, ngủ khoảng nửa tiếng thì dậy, mặc áo ngoài đi ra. Cậu muốn chế biến 3 cân thịt thăn và 2 cân đầu heo đã mua lúc.

Nhà bếp đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ.

Phần thịt thăn cậu tính làm chà bông vị mật ong để A Phi nhâm nhi ăn chơi.

Ướp đầu heo và lỗ tai heo, buổi tối trộn gỏi.

“Lang quân muốn làm gì ạ?” Tiểu Cúc nghe thấy động tĩnh vào nhà bếp hỏi.

Sầm Việt không đáp mà hỏi má Lưu với Mai Hương đâu. Tiểu Cúc nói: “Ma ma mới vừa nghỉ ngơi, Mai Hương tỷ giặt đồ ngoài viện.”

“Vậy em giúp ta nấu nước.” Sầm Việt đem đầu heo chần trước, lại nhớ tới khô heo hỏi: “Có mật ong không? Cả hạt mè nữa.”

Tiểu Cúc nói có.

“Còn cần hành, gừng, tỏi.”

Tiểu Cúc thấy lang quân chế biến đầu heo, buổi trưa mới ăn thịt nên không đói bụng, chỉ là nhớ mùi vị. Nàng vội chuẩn bị đồ cho lang quân.

Gia vị má Lưu nấu hồi trưa còn dư, đầu heo rửa sạch, cho gừng, hành , tỏi, rượu gạo vào kho.

Sầm Việt mới vừa mở vung liền nghe được Tề Thiếu Phi gọi cậu, Việt Việt, Việt Việt.

“Tiểu Cúc, em giúp ta canh chừng.”

“Dạ lang quân.”

Sầm Việt lau tay ra khỏi bếp, thấy Tề Thiếu Phi chạy ra còn chưa mặc áo ngoài: “Ta đây mà. Sao chàng không mặc áo ngoài đã ra đây rồi?”

Tề Thiếu Phi khuôn mặt trẻ con ủy khuất, chạy tới ôm chằm Việt Việt, tủi thân nói: “A Phi nằm mơ, mơ thấy không có Việt Việt.”

“A Phi thật đáng thương á.”

Đầu y gác trên vai cậu, tiểu hài tử nói một tràng. Sầm Việt cũng được lãnh hội sự đau lòng của người cha già, tay vuốt lưng A Phi: “Đó là mơ thôi, Việt Việt ở bếp làm đồ ăn cho A Phi nè.”

“Chớ sợ, chớ sợ nha.”

Má Lưu trong phòng nghe thấy giọng Tam thiếu gia sốt ruột nên vội vàng mang giày ra xem, liền thấy Tam thiếu gia và lang quân đang ôm nhau .......

Ai u, ồn ào như vậy, ngọt ngào quá rồi.

Má Lưu thấy không có việc gì cũng an tâm, khóe miệng cười đến mang tai.