Chương 71

Chương 71Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y - Chương 71Tô Từ híp mắt.

Cô nhìn trong video, nữ sinh ngồi cách Lục Chiết không xa, đối phương tháo mũ xuống, cái miệng nhỏ đang uống nước.

Tô Từ liếc mắt nhìn kỹ đối phương một cái, lớn lên trắng nõn, không thuộc về rất đẹp, nhưng mặt mày nhu thuận, cho người ta một cảm giác ôn nhu bích ngọc.

Đối phương uống nước xong, lại lấy khăn giấy ra lau mồ hôi, không có bất kỳ giao lưu nào với Lục Chiết.

Nữ sinh như thể chỉ trùng hợp ngồi ở bên cạnh Lục Chiết mà thôi.

Lúc này, Tô Từ mới dời tầm mắt về phía Lục Chiết. Hắn nửa cúi đầu, dưới vành nón, chỉ lộ ra hình môi mỏng cực đẹp và cằm.

Video cũng không dài, chỉ có một phút.

Trước sau như một, Tô Từ lưu video lại, sau đó nhắn tin cho Thẩm Tuyết: Cố lên!

Cố lên cái gì?

Nháy mắt, công cụ người Thẩm Tuyết đã hiểu ý tứ của Tô Từ, Tô Từ bảo cô ấy cố gắng quay hình Lục Chiết.

Ngày hôm qua, Thẩm Tuyết còn đang lo lắng nữ sinh ngồi cạnh Lục Chiết có phải có ý tứ với Lục Chiết hay không, nhưng hiển nhiên cô ấy đã nghĩ quá nhiều, nữ sinh kia căn bản không có bất kỳ giao lưu nào với Lục Chiết.

Trong trường học, cũng không biết là ai bắt đầu truyền ra tin Lục Chiết bị bệnh ALS, phỏng chừng ngoại trừ Tô Từ, trong trường học sẽ không có nữ sinh khác thích Lục Chiết.

* * *

Hôm nay, Tô Từ dậy rất sớm, cô ra khỏi phòng, vừa lúc thấy Quý Trì đóng cửa lại, đi đến bên này.

Đối phương chủ động chào hỏi: "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Tô Từ liếc nhìn đối phương một cái, phát hiện mới huấn luyện quân sự mấy ngày, đối phương đã bị phơi đen.

Ngũ quan của Quý Trì vốn thiên về ngạnh lãnh, huấn luyện quân sự gần một tuần, đối phương như lưỡi dao bị mài giũa, trên người nhiều thêm vài phần sắc bén.

Cô cảm giác Quý Trì đang lột xác.

Giống Tô Từ Quý Trì gật đầu, sau đó lướt qua cô, đi xuống lầu.

Tô Từ đi theo sau cậu ấy.

Giá trị sinh mệnh của bé mập mạp còn lại hai giờ.

Cô đã sớm phái người canh giữ bên ngoài Diệp gia, nếu bé mập mạp ra cửa, phải nhắn tin cho cô ngay lập tức.

"Từ Từ, làm sao hôm nay lại dậy sớm như vậy?" Tô mẫu có chút kinh ngạc, bà biết rõ con gái thích ngủ nướng.

Tô Từ ngồi xuống bên cạnh Tô mẫu: "Đợi lát nữa con đưa Ninh Ninh và Thiên Tài đi học ạ."

Ở bên cạnh, hai tiểu gia hỏa nghe thấy chị gái sẽ đưa bọn chúng đi học, mắt to của hai đứa trẻ sáng lên.

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc và vui mừng của hai đứa trẻ, Tô Từ cười: "Nhìn chị làm gì? Hôm nay chị gái đặc biệt xinh đẹp sao?"

Ở phía đối diện, Quý Trì đang an tĩnh ăn sáng cũng nhịn không được mà ngước mắt liếc nhìn Tô Từ một cái, ánh mắt rất nhanh xẹt qua khuôn mặt trắng nõn của cô.

Lần đầu tiên cậu ấy phát hiện, Tô Từ rất tự luyến.

Sau khi ăn xong bữa sáng đã là bảy giờ rưỡi, mặt trời đã sớm ngoi ra.

Ánh mắt trời lúc này cũng không mãnh liệt, ấm áp, mang đến một trận gió nhẹ, đi trên đường, làm tâm tình thoải mái.

Tô Từ đi trước, tiểu Tô Ninh và Tiểu Thiên Tài mang cặp sách nhỏ thống nhất do trường học phát đi ở hai bên của cô.

Quý Trì vốn muốn đuổi kịp phương tiện công cộng để đến trường, nhưng khi thấy bóng dáng mảnh khảnh đi ở phía trước, theo bản năng cậu ấy thả chậm bước chân, không nhanh không chậm mà đi theo sau ba người.

Cậu ấy đột nhiên cảm thấy, thời tiết hôm nay thật tốt.

Xe đã sớm chuẩn bị.

Tiểu Tô Ninh lên xe trước, quay đầu lại, phất tay với Quý Trì: "Hẹn gặp lại anh trai cánh gà."

Môi của Quý Trì hơi cong lên: "Hẹn gặp lại."

Sau khi Tô Từ ngồi lên xe, cô nhận được tin nhắn do vệ sĩ gửi đến, bé mập mạp đã ra khỏi nhà.

Xe ngừng ở trước cổng nhà trẻ, Tô Từ đưa tiểu Tô Ninh và Tiểu Thiên Tài đến cửa phòng học, vừa lúc gặp được Tiểu Khoái Nhạc đang nắm tay cô giáo đi đến.

"Chị Từ." Mắt to của Tiểu Khoái Nhạc sáng ngời, em ấy đã lâu chưa gặp Tô Từ.

"Tiểu Khoái Nhạc, chào buổi sáng." Tô Từ phát hiện Tiểu Khoái Nhạc cao lên.

Tuy rằng Tiểu Khoái Nhạc không có chân, nhưng phần trên, từ chỗ đầu gối của em ấy vẫn sẽ phát triển, về sau chi giả cũng sẽ dựa vào tốc độ sinh trưởng của em ấy mà định chế.

"Chị Từ, chị đưa Ninh Ninh và anh Thiên Tài đi học sao?" Tiểu Khoái Nhạc đã biết Tô Từ là chị gái của hai người bạn tốt.

"Đúng vậy, chị còn nghĩ đến nhìn em một chút." Tô Từ chào hỏi với giáo viên mầm non, sau đó nắm tay Tiểu Khoái Nhạc đi đến một bên: "Chị biết trong lớp học có một bạn nhỏ hay bắt nạt em đúng không? Để chị giúp em giáo huấn em ấy, được không?"

Tiểu Khoái Nhạc lắc đầu: "Có Ninh Ninh và anh Thiên Tài bảo vệ em, sẽ không có ai bắt nạt Khoái Nhạc."

Tô Từ cười, xem ra ba tiểu gia hỏa ở chung rất tốt.

"Chị gái." Tiểu Khoái Nhạc nhìn Tô Từ, chớp mắt to, có chút thất thố, lại có chút mất mát.

Em ấy kéo ống quần của mình, lộ ra chi giả bên trong: "Chân của Khoái Nhạc dọa các bạn nhỏ khác khóc, về sau có phải bọn họ sẽ chán ghét Khoái Nhạc không?"

Diệp Thượng Tiến nói em ấy là quái vật, nhưng em ấy đâu có ăn thịt người, em ấy không phải quái vật.

Trước kia em ấy cảm thấy mình có thể đi đường là một chuyện rất vui sướиɠ, nhưng hiện tại, chân của em ấy sẽ khiến người khác bị dọa khóc.

Tiểu Khoái Nhạc có chút không vui vẻ.

Tô Từ cong lưng, tầm mắt bằng với em ấy, mắt to của tiểu gia hỏa đen bóng, hồn nhiên và thuần túy.

Tô Từ nhẹ giọng nói với em ấy: "Sẽ không. Hiện tại bọn họ và Khoái Nhạc còn chưa quen thuộc. Chờ về sau, khi biết được Khoái Nhạc là một thiên sứ nhỏ thiện lương và đáng yêu, bọn họ đều sẽ rất thích em."

Mắt của Tiểu Khoái Nhạc sáng rực lên, chỉ cần là lời của chị Từ, em ấy liền tin tưởng.

Tô Từ sờ đầu của em ấy: "Ninh Ninh và Thiên Tài liền rất thích em, em có hai người bạn tốt."

Trẻ nhỏ dễ dỗ thật sự, Tiểu Khoái Nhạc lập tức trở nên cao hứng.

Tô Từ nói: "Đầu nhỏ của em không cần phải nghĩ quá nhiều, chỉ cần luôn vui vẻ hạnh phúc là tốt."

Nói chuyện xong, Tiểu Khoái Nhạc vẫy tay nhỏ với Tô Từ, chậm rãi đi đến phòng học. Hiện tại em ấy đã thích ứng chi giả, đi đường, thoạt nhìn không khác gì với những bạn nhỏ khác.

Tô Từ chưa rời đi, cô nhìn đồng hồ, còn hơn một giờ.

Không lâu sau, cô thấy lão thái thái nắm tay bé mập mạp đi đến.

Hôm nay bé mập mạp mặc một chiếc áo phông màu đỏ, thịt trên người cũng sắp chui ra khỏi quần áo, trên tay em ta cầm một cái hamburger thật lớn.

Mỗi lần thấy em ta, đều là đang ăn nhiều đồ ăn có calo cao, khó trách em ta lại béo như vậy.

"Thượng Tiến à, bà nội phải về rồi, cặp sách có đùi gà bà nội đã chuẩn bị cho cháu, cháu đi học có đói bụng nhớ ăn nghe chưa." Lão thái thái lo rằng cháu trai sẽ bị đói.

Bé mập mạp vừa đi, vừa cắn một mồm to hamburger, trực tiếp đi vào trong phòng học.

Giáo viên mầm non tiếp nhận cặp sách từ tay lão thái thái, rất là bất đắc dĩ.

Nhà trẻ quy định các bé không thể mang theo đồ ăn khác tiến vào, hơn nữa trường học sẽ cung cấp bữa sáng, bữa trưa, và trà chiều, căn bản sẽ không để bọn nhỏ đói bụng.

Nhưng mà, vị lão thái thái này thật ngang ngược, khiến người khác rất khó giao tiếp với bà ta.

Có đôi khi gặp được phụ huynh ngang ngược và vô lý như vậy, làm giáo viên như các cô cũng thật đau đầu.

Lúc nhà trẻ bắt đầu vào học, Tô Từ đứng bên ngoài phòng học nhìn vào. Cô đã câu thông với lãnh đạo nhà trẻ, hai vệ sĩ cũng đã thủ sẵn trong chỗ tối.

Tô Từ đứng ở vị trí không rõ ràng, nhìn vào bên trong.

Hiện tại là thời gian ăn sáng, giáo viên mang sữa bò và bánh mì chia đến tay mỗi bạn nhỏ.

Bé mập mạp ăn bữa sáng của mình xong, thừa dịp giáo viên không thấy, em ta hung dữ ép bạn nhỏ bên cạnh chia một nửa cho mình.

Tô Từ nhìn đến cảm thấy cạn lời, bé mập mạp hoàn toàn học được mười phần bộ dáng ngang ngược của lão thái thái Diệp gia.

Trong giờ học, khi các bạn nhỏ khác đang xếp tay nhỏ, ngồi đoan chính, nghiêm túc nghe giáo viên kể chuyện xưa, thì bé mập mạp lại nhìn đông nhìn tây, mông dịch tới dịch lui trên ghế, giống như một con sâu mập mạp trắng trẻo, không an phận chút nào.

Giáo viên nhà trẻ đã rất nhiều lần gọi tên của bé mập mạp, nhưng qua một hồi em ta lại không an phận.

Dứt khoát, giáo viên chỉ có thể mặc em ta.

Tới giờ tự do hoạt động, Tô Từ phát hiện, các bạn nhỏ khác đều sẽ tụ tập thành đoàn và chơi cùng nhau. Tiểu Tô Ninh và Tiểu Thiên Tài cũng mang theo Tiểu Khoái Nhạc, ba cái đầu nhỏ ghé vào nhau nghiên cứu mấy khối gỗ đặt chồng chất lên nhau, chỉ có bé mập mạp một người ngồi trên chỗ của mình, không có bạn nhỏ nào chơi cùng em ta.

Tự em ta một mình chơi đồ chơi, đôi mắt thỉnh thoảng lại nhìn bọn Tiểu Khoái Nhạc cách đó không xa.

Tô Từ đột nhiên cảm thấy, bé mập mạp bị cô độc rất đáng thương.

Giây tiếp theo, chỉ thấy bé mập mạp đứng lên, đi đến chỗ của bọn Tiểu Khoái Nhạc.

Sau đó, bé mập mạp vươn tay, một tay đẩy ngã lâu đài mà bọn Tiểu Khoái Nhạc đã xây xong.

Tô Từ sửng sốt, cô thu hồi lời vừa rồi cảm thấy bé mập mạp đáng thương. Khó trách không có đứa bé nào nguyện ý chơi với em ta, gia hỏa này quả thực chính là Hỗn Thế Ma Vương.

Ngoài phòng học, Tô Từ đã đứng gần một giờ, cô vừa khát vừa mệt.

Cô nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút.

Không lâu sau, tới giờ hoạt động bên ngoài, cô thấy các bạn nhỏ bắt đầu xếp hàng.

Tô Từ đi đến chỗ ngã rẽ, cũng không tính làm ảnh hưởng bọn nhỏ đang lên lớp.

Giáo viên mầm non dẫn theo hai hàng đội ngũ đi ra, trên bãi cỏ có thiết kế và bố trí không ít phương tiện giải trí mà bọn nhỏ yêu thích.

Tô Từ núp ở một góc, thấy các em trai chơi thật vui vẻ. Ngoại trừ lần trước đi công viên giải trí với Lục Chiết và Tô Từ, thì Tiểu Khoái Nhạc rất ít có cơ hội đi công viên chơi cầu trượt.

Đây là lần đầu tiên em ấy chơi, nên em ấy có chút khẩn trương.

Bởi vì vấn đề chi giả, động tác em ấy ngồi trên cầu trượt có chút vụng về, nhưng khi trượt xuống cầu trượt, giống như những bạn nhỏ khác, trên khuôn mặt nhỏ của em ấy tràn đầy tươi cười.

"Khoái Nhạc, lại đến đi." Tiểu Tô Ninh nắm tay Tiểu Khoái Nhạc, đi lên cầu thang nhỏ cạnh cầu trượt.

Tiểu Thiên Tài hiểu chuyện mà ở một bên che chở cho bọn họ.

Ánh mắt Tô Từ dời về phía bé mập mạp cách đó không xa.

Mắt em ta trông mong mà nhìn mấy người Tiểu Khoái Nhạc, thời điểm Tiểu Khoái Nhạc nhìn về phía em ta, em ta sẽ hung ác trừng ngược lại.

"Thượng Tiến, vì sao lại không đi chơi?" Giáo viên mầm non thấy bé mập mạp tự đứng một mình, nên bảo em ta chơi đùa với các bạn nhỏ khác.

Bé mập mạp hừ một tiếng, nghiêng đầu: "Em mới không cần chơi chung với bọn họ."

Giáo viên mầm non đau đầu. Đứa nhỏ này căn bản không thích bị quản, hơn nữa nếu quản nhiều, phụ huynh của em ta còn có khả năng đến trường khiếu nại.

Giáo viên mầm non ôn thanh nói: "Nếu em không chơi, thì ngoan ngoãn đứng dưới tàng cây đi, nơi này quá nóng."

Bé mập mạp không tình nguyện mà đi đến dưới bóng cây.

Tô Từ nhìn đồng hồ, giá trị sinh mệnh của bé mập mạp còn dư lại chưa đến mười phút.

Cho nên, em ta ngã chết ở chỗ nào?

Đang lúc Tô Từ cảm thấy nghi hoặc, bé mập mạp thừa dịp giáo viên đang chăm sóc các bạn nhỏ khác mà lén lút chạy.

Tô Từ: "..."

Cho nên, thằng nhóc này không an phận, không nghe lời, lại tăng động như vậy, cũng khó trách em ta sẽ té lầu.

Tô Từ đảo mắt muốn xem bé mập mạp định làm cái gì.

Cô đi theo em ta.

Bé mập mạp chạy lên lầu.

Tô Từ híp mắt, cô đi theo em ta lên lầu.

Lầu một.

Lầu hai.

Lầu ba.

Mắt thấy bé mập mạp đi lên sân thượng, Tô Từ mệt đến nhịn không được mà lên tiếng: "Em đi lên đây là muốn làm gì đó."

Bé mập mạp trì độn phát hiện, phía sau mình xuất hiện một người khác.

Em ta sợ tới mức lảo đảo một cái, ngã ngồi tại chỗ: "Chị là người xấu sao?"

Tô Từ tức giận nói: "Em đã gặp qua người xấu nào xinh đẹp vậy chưa?"

Bé mập mạp lắc đầu: "Không có."

Chị gái trước mặt xinh đẹp như một tiên nữ.

"Vì sao em lại muốn lên sân thượng?" Từ trên cao, Tô Từ nhìn xuống bé mập mạp đang ngồi trên đất.

Theo bản năng, bé mập mạp dùng tay che lại hai bên túi quần của mình: "Em mới không nói cho chị đâu."

Tô Từ nhìn thoáng qua giá trị sinh mệnh trên tay của đối phương, chỉ còn lại năm phút.

Cô thở phào, chuẩn bị nói chuyện phiếm với cây hài nhỏ ở chỗ này, cho đến khi thời gian trôi hết.

Tô Từ nói: "Em giấu đồ ăn trong túi quần sao?"

Bé mập mạp kinh ngạc: "Em sẽ không chia cho chị ăn đâu."

Em ta che túi chặt hơn.

Tô Từ hỏi em ta: "Em chạy loạn lên đây, không phải là vì trốn đi để lén ăn vặt đấy chứ?"

Bé mập mạp nghiêng đầu, rất ngạo kiều: "Không liên quan đến chị."

À, vậy sao.

Tô Từ cảm thấy á khẩu, cho nên, em ta là vì tham ăn, sau đó chạy lên lầu, cuối cùng là bị ngã chết?

Diệp gia thật sự tính toán muốn dưỡng phế thằng nhỏ này sao?

"Em yên tâm, chị sẽ không ăn đồ của em." Tô Từ hỏi bé mập mạp: "Chị đẹp không?"

Bé mập mạp không tình nguyện gật đầu, chị gái này là chị gái xinh đẹp nhất mà em ta từng gặp.

"Biết vì sao chị lại đẹp như vậy không?" Trong con ngươi đen nhánh của Tô Từ ẩn giấu ý xấu: "Là vì chị chưa bao giờ tham ăn."

Cô từ túi xách lấy ra một cái gương nhỏ, mở ra, đặt trước mắt bé mập mạp và chiếu lên mặt của em ta: "Em nhìn em đi, có phải rất xấu hay không?"

Tuy rằng bé mập mạp múp thịt, nhưng em ấy lớn lên trắng nõn, cũng không quá xấu, ngược lại rất đáng yêu. Nhưng tính cách của em ấy bá đạo lại không nói lý, đặt giữa nhiều bạn nhỏ đáng yêu và ngoan ngoãn khác, thì tính tình em ấy như vậy thật không thể khiến mọi người yêu thích.

"Không có người nói cho em biết, toàn thân em mọc đầy thịt, nếu tiếp tục ăn nữa, em không chỉ biến xấu, mà còn bị biến thành heo hay sao?" Tô Từ liếc nhìn giá trị sinh mệnh trên tay của bé mập mạp, còn lại bốn phút.

Bé mập mạp nhìn gương mặt tròn quay của mình trong gương, không có đẹp như chị gái, em ta bĩu môi: "Bà nội nói em có thể ăn là phúc, béo là phúc khí."

Tô Từ có chút bất lực. Cô cảm thấy có một ít người lớn tuổi hay có những tư tưởng và quan điểm cũ xưa không có căn cứ thật đáng sợ, thế mà lại cho rằng béo là một loại phúc khí.

Bọn họ cũng không biết nếu thân thể của trẻ em quá mức mập, không khống chế việc ăn uống, sẽ mang đến nguy hại rất lớn, dẫn đến xương cốt của trẻ nhỏ phát triển dị thường, ảnh hưởng đến sức khỏe thân thể, thậm chí có khả năng còn dẫn đến các loại bệnh tật.

Cái này không phải đang thương trẻ nhỏ mà là đang hại bọn chúng.

"Bà nội của em khẳng định không nói cho em, trẻ nhỏ mà lớn lên béo hơn các bạn nhỏ bình thường khác sẽ dễ bị sinh bệnh, hơn nữa còn biến ngốc."

Miệng của bé mập mạp bẹp xuống: "Chị nói dối."

Tô Từ biết nói lý với bé mập mạp là không được: "Chị xinh đẹp như vậy, làm sao sẽ nói dối? Chị nói cho em, bởi vì em ăn quá nhiều, quá béo, nên các bạn khác mới không thích chơi với em."

Cô trực tiếp đâm đao vào tâm hồn yếu đuối của bé mập mạp.

Bé mập mạp hung dữ trừng mắt nhìn Tô Từ, mới nhỏ đã hiểu được sĩ diện: "Là em không muốn chơi với bọn họ."

Tô Từ liếc nhìn giá trị sinh mệnh, còn ba phút.

Cô cười, tiếp tục chê bé mập mạp: "Nếu em tiếp tục ăn, em càng lớn càng béo, càng xấu, còn sẽ không đi đường được, người khác đánh em, em còn đuổi không kịp đối phương. Đến lúc đó, toàn bộ bạn nhỏ trong nhà trẻ đều sẽ cười nhạo em là heo béo, là quái vật."

"Bất quá, hiện tại em chính là heo béo nhỏ, quái vật nhỏ." Tô Từ còn nhớ rõ chuyện em ta bắt nạt Tiểu Khoái Nhạc.

Bé mập mạp bị Tô Từ bắt nạt đến "Oa" một tiếng, khóc lên: "Em không phải heo béo.. Em không phải quái vật."

Tô Từ xấu xa thật sự: "Chị là tiên nữ xinh đẹp, chị nói em là, thì em chính là."

Bé mập mạp khóc đến hung hơn. Ở Diệp gia em ta là tiểu bá vương, được sủng. Ở nhà trẻ đều là em ta bắt nạt người khác. Đây là lần đầu tiên có người mắng em ta xấu, còn nói em ta là heo béo.

Bé mập mạp bá đạo ngang ngược, nhưng cũng chỉ là một đứa bé bốn tuổi. Nghe được những lời như vậy, tâm hồn yếu ớt của em ta lập tức tan nát.

Tô Từ dựa vào tay vịn trên cầu thang, cô thay đổi một tư thế thoải mái hơn, từ trên cao nhìn xuống bé mập mạp đang khóc, căn bản không có tính toán đi dỗ em ta.

Để cho em ta biết, thời điểm bị người khác mắng, bị người khác ghét bỏ có tư vị gì, không có người nhân nhượng, sủng em ta có tư vị gì.

Tô Từ từ túi xách móc ra khăn giấy, ném lên tay của bé mập mạp: "Khóc đi, khóc xong rồi thì tự em lau nước mũi đi."

"Chị hư, chị hư, em đánh chị." Bé mập mạp muốn đứng dậy động thủ đẩy Tô Từ.

"Em mà đánh chị, chị liền ném em từ đây xuống đấy, em đánh một cái thử xem?" Tô Từ một chút cũng không có quản ý tứ của em ta. Bé mập mạp là Hỗn Thế Ma Vương, cô chỉ biết phải hỗn hơn em ta.

Ô, chị gái xinh đẹp thật hung dữ.

Bé mập mạp sợ đến mức căn bản không dám đi đánh cô.

Trong lúc nhất thời, em ta khóc càng thương tâm hơn.

Tô Từ cảm thấy thật đau tai. Đang lúc cô muốn làm bé mập mạp câm miệng thì giây tiếp theo, cô nhận được kẹo bông gòn kim sắc.

Cô nhìn về phía cổ tay của bé mập mạp, bên trên biến thành năm cái ô vuông màu vàng.

Nói cách khác, bé mập mạp chỉ có thể sống đến hơn năm mươi tuổi.

Cô đã cứu nhiều người, nhưng tuổi thọ của em ta là ngắn nhất, không biết có phải là do chịu ảnh hưởng của việc bị thừa cân hay không.

Nhận được kẹo bông gòn kim sắc, lúc này Tô Từ mới không còn mất kiên nhẫn, cô ôn nhu vài phần: "Được rồi, em đừng khóc nữa, lại khóc chị liền ném em xuống đó."

Bé mập mạp nghẹn lại.

Cái chị xinh đẹp này thật khủng khϊếp, thật đáng ghét.

Sau khi giáo viên mầm non phát hiện Diệp Thượng Tiến không thấy thì hoảng loạn đi tìm người.

Nếu bị phụ huynh biết bọn họ trông giữ không được, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Một giáo viên khác ở tại phòng học trông giữ các bạn nhỏ, một giáo viên khác lại đi tìm bảo vệ, tìm kiếm Diệp Thượng Tiến đã lạc mất trong trường.

"Thằng bé có thể đã chạy khỏi trường hay không?" Giáo viên hoảng loạn không thôi. Nếu đứa bé thật sự bị lạc mất, đừng nói là sa thải, cô ấy thậm chí còn phải gánh theo trách nhiệm trên lưng.

"Cái này cần phải điều tra theo dõi mới có thể xác định được." Bảo vệ nói.

"Mau tra đi."

Vào lúc giáo viên gấp đến độ sắp khóc, cô ấy thấy thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện, mà đi theo sau cô, đúng là Diệp Thượng Tiến.

Giáo viên mầm non giật mình, nhanh chóng chạy tới.

"Vừa rồi em ấy một mình một người chạy lên lầu, muốn đi sân thượng, như vậy rất nguy hiểm." Tô Từ nói với giáo viên: "Tuy rằng Diệp Thượng Tiến nghịch ngợm không dễ quản giáo, nhưng các cô thân là giáo viên, cũng nên đối xử bình đẳng, có nghĩa vụ phải trông giữ mỗi đứa trẻ thật tốt."

Bé mập mạp có vấn đề, nhưng em ấy chỉ là một đứa bé bốn tuổi. Nếu em ấy thật sự bị té lầu, thì nguyên nhân chính vẫn là do giáo viên nhà trẻ không làm tròn trách nhiệm.

Nếu các cô ấy có thể trông giữ em ta, sự cố liền sẽ không phát sinh.

Nghe vậy, giáo viên mầm non sửng sốt, ngay sau đó nhục nhã đến mức sắc mặt trắng bệch.

Cô ấy như bị đối phương vạch trần âm u dưới đáy lòng.

Cô ấy xác thật là bởi vì đứa nhỏ Diệp Thượng Tiến quá nghịch ngợm, lại không làm người thích, nên mới xem nhẹ em ta theo bản năng.

Tô Từ chỉ dừng một chút liền thôi.

Cô rũ mắt nhìn bé mập mạp bên cạnh: "Đừng cả ngày chỉ biết tham ăn. Lần sau nếu để chị phát hiện em càng béo, thì chị sẽ kêu em là heo béo đấy."

Bé mập mạp hít cái mũi, em ta lại muốn khóc.

Cứu người toàn vẹn, trở lại xe Tô Từ mới thở phào một tiếng.

Tuy rằng quá trình cứu bé mập mạp rất thuận lợi, không có một chút ngoài ý muốn, cũng không cần phải lăn lộn, nhưng cô đã đứng bên ngoài phòng học hơn một giờ, chân đã chua xót.

Tô Từ tựa lưng vào ghế ngồi, bảo tài xế lái xe về Tô gia.

Mà lúc này, di động của cô nhận được tin nhắn.

Vẫn như cũ là video Thẩm Tuyết gửi tới.

Lúc này Tô Từ mới lên tinh thần, cô click mở tin nhắn.

Trong video, Lục Chiết đang đánh [1] Quân Thể Quyền.

Ánh mắt của thiếu niên sắc bén, động tác hiên ngang lưu loát, trên người có loại tàn nhẫn nói không nên lời, quả thực rất bắt mắt.

Mặc kệ là [2] cung bước hướng quyền, hay là [3] mã bộ hoành đánh, mỗi một động tác của Lục Chiết đều tràn ngập sức bật.

Tô Từ xem đến mê mệt, mi mắt cong lên, nháy mắt trở thành mê muội.

Sau khi đánh quyền xong, huấn luyện viên cho bọn họ giải tán nghỉ ngơi.

Lục Chiết một mình một người đi đến thềm đá ngồi xuống, những người khác cũng lục tục bắt đầu nghỉ ngơi.

Tô Từ thấy lúc này, nữ sinh kia cũng không ngồi bên cạnh Lục Chiết, mà là đi đến phía trước bên sườn của Lục Chiết.

Nữ sinh vẫn luôn nghiêng mặt, cùng cô gái bên cạnh nói chuyện phiếm, trên mặt là ý cười không ngừng.

Tiếp theo, nữ sinh cầm lấy chai nước bên cạnh, chuẩn bị uống nước.

Thời điểm cô ta vặn nắp chai ra, tay không vững, cái nắp rơi xuống mặt đất, lăn đi.

Khoảng cách xa, trong video không có âm thanh, Tô Từ không nghe thấy nữ sinh nói cái gì, nhưng cũng có thể đoán được, đối phương nhờ Lục Chiết nhặt cái nắp lăn đến bên chân hắn cho mình.

Nữ sinh từ tay Lục Chiết nhận lại cái nắp, cô ta mỉm cười nói cảm ơn với Lục Chiết, quay người đi, tiếp tục nói chuyện phiếm với bạn bên cạnh.

Tô Từ híp mắt.

Sau đó, cô thấy nữ sinh lấy kẹo ra, chia cho mọi người xung quanh. Cuối cùng, cô ta mới xoay người, đưa kẹo cho Lục Chiết, hỏi hắn có ăn không.

Dưới vành nón, sắc thái trên gương mặt cương lãnh của Lục Chiết nhàn nhạt, Tô Từ thông qua khẩu hình của hắn, biết hắn nói: Không ăn.

Tô Từ có chút khó chịu, cô nhắn tin cho Thẩm Tuyết: Cái nữ sinh kia là có ý gì?

Công cụ người -> Thẩm Tuyết: Nữ sinh nào?

Thẩm Tuyết không rõ ý tứ của Tô Từ, cô ấy cũng click mở video nhắn cho Tô Từ, nhìn một lần, mới trả lời Tô Từ: Cô nói chính là nữ sinh ngồi trước Lục Chiết sao?

Tô Từ: Ừ.

Công cụ -> người Thẩm Tuyết: Tôi không có nhìn ra nữ sinh kia có cái gì cả.

Nắp bình nước của đối phương rớt, mới bảo Lục Chiết nhặt giùm. Về phần mời ăn kẹo, cũng là vì chia cho mọi người xung quanh, nên mới không thể không cho Lục Chiết ở phía sau.

Tô Từ quá thích Lục Chiết, mới có thể nhìn không được có nữ sinh khác có một chút tiếp xúc với Lục Chiết.

Bất quá, cô ấy cảm thấy lo lắng của Tô Từ là dư thừa.

Cô ấy nhìn thế nào, cũng không cảm thấy nữ sinh kia có ý tứ với Lục Chiết.

Thẩm Tuyết nhìn không ra bất kỳ vấn đề gì, nhưng Tô Từ không như vậy. Trước kia cô đã lăn lộn trong giới giải trí, trong vòng nhân vật lợi hại gì mà không có? Người có kỹ thuật diễn tinh vi quá nhiều.

Chơi ít tâm tư và thủ đoạn nhỏ, ở trong mắt cô, không dễ bỏ qua như vậy.

Trên sân thể dục, huấn luyện viên bảo mọi người tập hợp.

Lục Chiết nhanh chóng đứng dậy.

Nữ sinh đi sau Lục Chiết, cô ta đuổi đến phía trước, thiện ý vỗ lưng của hắn: "Bạn học Lục, dây giày của cậu bị lỏng ra."

Lục Chiết rũ mắt, dây giày trên chân trái xác thật đã bị lỏng: "Cảm ơn."

Hắn khom lưng xuống, ngón tay thon dài linh hoạt mà cột chắc dây giày.

Nữ sinh đợi đến khi Lục Chiết đứng thẳng eo, cô ta mới ôn thanh nói: "Không cần cảm ơn."

Nói xong, cô ta chạy tới tập hợp.

Nữ sinh vừa rồi là trong lúc lơ đãng, thiện ý nhắc nhở Lục Chiết.

* * *

Chú thích:

[1] Quân Thể Quyền: Là một loạt các kỹ thuật quân sự bao gồm đấm, đá, đập, lấy dao, lấy súng và các hành động chiến đấu khác. Thường xuyên tập Quân Thể Quyền có ý nghĩa to lớn đối với việc rèn luyện phong cách chiến đấu bất khuất, dũng cảm, ngoan cường của quân đội. (baike. Baidu.com)

[2] Cung bước hướng quyền: Hiểu đơn giản chính là mỗi một bước ra quyền, đánh quyền.

[3] Mã bộ hoành đánh: Một tư thế luyện võ cơ bản của ngưòi mới nhập môn. Tư thế hai chân như cọc ngựa, tách ra gần rộng bằng vai, nửa ngồi xổm. Bởi vì tư thế giống như cưỡi ngựa, lại vững chắc như cây cọc, nên được đặt tên mã bộ. Đứng tấn này có công dụng có thể tráng thận thắt lưng, cường gân bổ khí, điều tiết tinh thần, Ngoài ra, hạ bàn vững chắc, năng lực giữ thăng bằng tốt, không dễ bị người khác đánh ngã, còn có thể gia tăng khả năng phản ứng của cơ thân. (baike. Baidu.com)