Chương 69-2

Chương 69.2

Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y - Chương 69-2Lúc đi vào phòng y tế, giáo viên y tế đã tan tầm, chuẩn bị rời đi.

"Làm sao vậy?" Nữ giáo viên y tế thấy nam sinh cao lớn ôm một thiếu nữ xinh đẹp tiến vào, cô ấy ngồi trở lại.

"Chân của em ấy bị cọ trầy da, chúng em muốn đến lấy chút thuốc." Lục Chiết đặt Tô Từ lên ghế.

"Vươn chân ra." Nữ giáo viên y tế ra hiệu Tô Từ nhấc chân lên.

Tô Từ để nữ giáo viên y tế giúp mình xem gót chân.

Đây vẫn là lần đầu tiên nữ giáo viên y tế thấy được một đôi chân xinh đẹp và trắng nộn như vậy. Cô ấy đẩy mắt kính trên mũi: "Chỗ phồng rộp ở nơi này không có vấn đề lớn. Để cô đưa chút thuốc mỡ cho em, tận lực đừng đυ.ng vào nước."

Đối với tình huống như vậy nữ giáo viên y tế đã nhìn quen, thời điểm huấn luyện quân sự mà chân bị phồng rộp là tình huống rất thường xảy ra.

Lục Chiết lấy được thuốc mỡ, lại ôm Tô Từ rời đi.

"Anh giúp em bôi nhé?" Ngoài phòng y tế, hai bên đường nhỏ đều có ghế dài.

Tô Từ lấy thuốc mỡ từ trong tay Lục Chiết, trong mắt hiện lên giảo hoạt: "Không cần, em về nhà lại bôi."

* * *

Lúc Tô phụ và Tô mẫu trở về, thấy con gái ngồi trên sofa, đáng thương vô cùng mà bôi thuốc lên chân.

Khi hai người biết chân của con gái thế mà bị phồng rộp, còn chảy máu, đều đau lòng không thôi.

Đặc biệt là Tô mẫu, bà cho Tô Từ nghỉ ngơi ở nhà thật tốt, không cần đi huấn luyện quân sự nữa.

Tô Từ hận không thể lập tức gật đầu, cô đáng thương vô cùng mà nhìn về phía Tô phụ: "Còn ý của cha thì sao?"

Tô mẫu nhịn không được mà trừng mắt liếc nhìn chồng mình một cái.

Tô phụ hy vọng con gái cường thân tráng thể, nhưng từ nhỏ con gái đã được kiều dưỡng, ăn không nổi đau khổ này, ông nơi nào có thể bức con gái?

Mới huấn luyện quân sự ngày đầu tiên mà chân đã biến thành như vậy, nếu cứng rắn muốn con bé tham gia huấn luyện quân sự, ngược lại khả năng mất nhiều hơn được.

Nhận thấy vợ mình bên cạnh đang tức giận, Tô phụ ho khan: "Tiểu Từ ở nhà tĩnh dưỡng thật tốt, cha sẽ cho người giúp con xin nghỉ với trường." Nghỉ dài hạn như vậy, vẫn cần gia trưởng ra mặt mới được.

Lúc này Tô Từ mới trở nên cao hứng, không uổng công hôm nay chân cô đau.

"Tiểu Trì, ngày đầu tiên huấn luyện quân sự thế nào? Vất vả không?" Tô mẫu hỏi Quý Trì đang ngồi an tĩnh ở một bên.

Ánh mắt lãnh đạm của Quý Trì xẹt qua chân tuyết trắng của thiếu nữ, không dám nhìn kỹ: "Khá tốt ạ, vừa mới bắt đầu huấn luyện nên tần suất cũng không lớn."

"Dì bảo phòng bếp hầm canh, đợi lát nữa Từ Từ và Tiểu Trì đều phải uống." Tô mẫu quay đầu cho người hầu chuẩn bị đồ ăn, có thể ăn cơm.

Tô Từ ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi ăn cơm chiều xong, Tô Từ liền trở về phòng tắm rửa, đắp mặt nạ.

Cô vừa đau vừa yêu da thịt của mình. Ban ngày phơi lâu như vậy, cô đương nhiên phải chăm sóc thật tốt.

Lấy mặt nạ xuống, Tô Từ nhìn khuôn mặt của mình giống như đã được uống no nước, nhịn xuống muốn duỗi tay sờ. Quá non, chính cô nhìn còn thích không chịu được.

Lúc này, cửa phòng bị gõ vang.

Ngoài cửa, là thân hình cao gầy của chàng trai.

Quý Trì đưa thuốc mỡ trong tay cho Tô Từ: "Bình thuốc mỡ này đối với vết thương trên chân của cậu rất có hiệu quả, cậu có thể thử xem."

Tô Từ có chút kinh ngạc: "Cảm ơn." Cô nhận thuốc mỡ.

Cô nhìn trên thái dương của đối phương quấn lụa trắng, lễ phép hỏi một câu: "Vết thương của cậu tốt không?"

Khoé môi của Quý Trì hơi cong lên, cậu ấy rất ít khi cười: "Sẽ mau tốt thôi."

Cậu ấy vô cùng bảo trì khoảng cách: "Tôi về phòng trước, ngủ ngon."

Tô Từ gật đầu: "Ngủ ngon."

* * *

Hai ngày kế tiếp, Tô Từ đều làm cá mặn trong nhà, trên chân bôi thuốc, chỉ cần mang giày thoải mái của mình, đi đường căn bản sẽ không có vấn đề gì.

Hôm nay, Tô Từ rời giường rất sớm.

Hôm nay là ngày nhà trẻ khai giảng, cô chuẩn bị cùng Tô mẫu đưa tiểu Tô Ninh và Tiểu Thiên Tài đến trường.

Lúc cô đổi quần áo xuống lầu, đã thấy hai tiểu gia hỏa mặc quần áo mới rất bảnh trai, đang ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn ăn cơm trên ghế.

"Chào buổi sáng chị gái." Trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Tiểu Thiên Tài là cao hứng giấu không được.

Trước kia khi còn ở cô nhi viện, Tiểu Thiên Tài đã biết đứa bé trưởng thành sẽ được đi học. Nhưng em ấy nghe người khác nói, thân thể của mình không tốt, về sau sẽ không thể đi học.

Tiểu Thiên Tài đã mất mát rất lâu.

Nhưng từ khi biết mình có thể đi nhà trẻ, em ấy vẫn luôn rất vui vẻ.

Lúc không có người, Tiểu Thiên Tài sẽ che trái tim nhỏ của mình, lặng lẽ thương lượng cùng trái tim của mình, bảo nó ngoan một chút, ngàn vạn lần không cần sinh bệnh, em ấy muốn đi học.

Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng. Ở lúc trời mới sáng một chút, Tiểu Thiên Tài đã bò xuống giường, tự mình mặc quần áo, còn ngoan ngoãn đánh răng, chờ đi học.

Tiểu Tô Ninh không biết nhà trẻ là gì, nhưng em ấy biết về sau mình sẽ có rất nhiều bạn bè, nên em ấy cũng rất vui vẻ.

Miệng nhỏ của em ấy cười lên, làm lộ ra hàm răng nhỏ trắng tinh: "Chị ơi, chào buổi sáng."

Tô Từ ngồi xuống bên cạnh bọn chúng, sờ từng đầu nhỏ của bọn chúng: "Chào buổi sáng, hôm nay Thiên Tài và Ninh Ninh đều thật đẹp trai."

Hai tiểu gia hỏa được chị gái khen, cười đến mắt to đều nheo lại.

"Từ Từ, chân con còn đau không? Nếu không mẹ đưa bọn chúng đi nhà trẻ là được rồi." Tô mẫu đặt một ly sữa bò bên tay của thiếu nữ.

"Không sao ạ, chân con không đau. Hơn nữa hôm nay là ngày đầu tiên em trai đi học, con cũng muốn đi cùng các em ấy." Cô nhớ rõ Tiểu Khoái Nhạc cũng học cùng nhà trẻ với bọn chúng, nói không chừng còn có thể gặp mặt.

Tiểu Tô Ninh uống một hớp lớn sữa bò, trên miệng nhỏ dính không ít sữa bò, đáng yêu muốn chết.

Em ấy nãi thanh nãi khí nói: "Chị gái rất thương Ninh Ninh."

"Đúng vậy." Tô Từ nhịn không được mà duỗi tay lau đi sữa bò trên môi của tiểu gia hỏa: "Ninh Ninh ở trường học phải ngoan ngoãn, phải nghe lời của giáo viên."

Tiểu Tô Ninh dùng sức gật đầu.

Ngày đầu tiên nhà trẻ khai giảng, trước cổng trường có đầy các loại xe. Tiếng xe bíp bíp, tiếng nói chuyện, còn có tiếng trẻ con khóc nháo, xung quanh ầm ĩ không thôi.

Tô Từ nắm tay Tiểu Thiên Tài, Tô mẫu nắm tay tiểu Tô Ninh, bọn họ đi vào bên trong trường học.

Không giống những đứa bé khác, hai tiểu gia hỏa không chỉ không khóc, mà còn tò mò nhìn khắp nơi xung quanh.

Giáo viên mầm non đã sớm chờ ở cửa lớp. Thấy mấy người Tô Từ xuất hiện, trong mắt cô ấy cảm thấy kinh diễm. Giá trị nhan sắc của gia đình này quá cao, đặc biệt là thiếu nữ trẻ tuổi kia, quả thực chính là nhan sắc của thần tiên.

Ngũ quan của hai đứa nhỏ cũng lớn lên tinh xảo, quan trọng nhất chính là, bọn chúng thế mà lại không khóc nháo.

Phía trước có vài đứa bé khóc nháo đến mức làm giáo viên mầm non to đầu. Nay gặp được mấy đứa bé hiểu chuyện và nghe lời như vậy, cô ấy âm thầm thở phào một tiếng.

Không có giáo viên nào là không thích học sinh ngoan.

Tiểu Tô Ninh và Tiểu Thiên Tài lễ phép chào hỏi với giáo viên, thanh âm non nớt, làm nhân tâm cũng phải mềm xuống.

Giáo viên mầm non nắm tay của hai tiểu gia hỏa: "Các em thật ngoan. Cô giáo mang các em đi vào chỗ ngồi, các em nói tạm biệt với mẹ và chị gái đi nào."

Tô Từ và Tô mẫu không rời đi ngay. Bọn họ giống những bậc phụ huynh khác, đều đứng ngoài cửa nhìn mấy đứa bé bên trong.

Tô Từ nhìn các em trai ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ của mình, khác với những đứa bé đang kêu khóc, hai tiểu gia hỏa ghé vào nhau không biết là đang nói gì.

Mà lúc này, cửa phòng học vang lớn tiếng khóc của một đứa bé, ồn ào đến đau đầu.

Tô Từ nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy một đứa bé trai mặc quần áo màu lam, lớn lên đặc biệt béo. Trong tay cậu bé cầm chân gà rán, một tay khác cầm một ly Coca, trong miệng tắc thịt, lớn tiếng khóc lên.

Mà thịt trong miệng, đã sắp rớt khỏi miệng.

Còn lão thái thái bên cạnh hiển nhiên chính là bà nội của cậu bé: "Cháu trai tôi còn chưa ăn xong đùi gà, tại sao lại không thể mang vào phòng học? Không cho nó ăn, chẳng lẽ cô muốn bắt nó vứt đùi gà sao? Thật sự chưa gặp qua cô giáo nào như cô cả."

Lão thái thái đặc biệt đủ khí thế.

Ngữ khí của giáo viên mầm non ôn nhu, ý muốn giải thích với bà lão kia: "Nhà trẻ của chúng cháu là không kiến nghị các bé mang theo đồ ăn vặt vào phòng học, vì như vậy không chỉ ảnh hưởng đến các bé khác, mà còn có ảnh hưởng đến chế độ ăn bình thường của các bé trong nhà trẻ."

"Bà nội, cháu muốn ăn đùi gà, cháu muốn ăn đùi gà.." Bé mập mạp nghe thấy cô giáo không cho mình ăn, cậu bé khóc lớn hơn nữa, còn dậm chân.

"Nghe thấy không? Cháu trai của tôi muốn ăn, cô là giáo viên, có tư cách gì mà không cho cháu trai cưng của tôi ăn đùi gà?" Lão thái thái lôi kéo bé mập mạp đi vào trong phòng học: "Mấy đứa bé khác muốn ăn, thì cho người lớn của chúng tự mua đi."

"Ôi, lão thái thái.." Giáo viên mầm non nhanh chóng đi vào theo.

Lần đầu tiên Tô Từ thấy được một lão thái thái dã man làm loạn như vậy, nhưng lực chú ý của cô đều ở trên cổ tay của bé mập mạp, chỉ thấy giá trị sinh mệnh của bé mập mạp là dây nhỏ màu đỏ.

Cô híp mắt, trực tiếp gọi Phú Quý ra: "Đứa bé mập mạp này chết như thế nào?"

Tiểu nãi âm của Phú Quý có chút kích động, nó lại có thể ăn kẹo bông gòn kim sắc, nó nhanh chóng trả lời: 【 Chủ nhân, em ấy rơi xuống lầu, ngã chết. 】