Chương 72

Chương 72Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y - Chương 72Buổi chiều, sau khi đánh xong Quân Thể Quyền, huấn luyện viên cho mọi người giải tán.

Mọi người đổ mồ hôi đầm đìa. Sau hơn một tuần, màu da của mỗi người đều bị phơi đen không ít. Các bạn nữ tốt hơn một chút, có bôi kem chống nắng, sau khi trở về có không ít người còn đắp mặt nạ, nhưng phần lớn nam sinh đều bị phơi đen rất nhiều.

Lục Chiết chuẩn bị rời đi.

Nháy mặt tiếp theo, phần lưng của hắn bị ai đó nhẹ nhàng vỗ một cái.

Hắn quay đầu lại.

"Bạn học Lục, vừa rồi khi đánh Quân Thể Quyền mình có mấy động tác làm không được tốt lắm, mình có thể xin chút lời khuyên từ cậu được không?" Lục Chiết đánh quyền rất khá, ngay cả huấn luyện viên cũng khen ngợi hắn. Lúc huấn luyện, Lục Chiết còn làm mẫu, đứng trước mặt mọi người biểu diễn một lần.

Nữ sinh cũng chính là Dương Thư Tĩnh, vì vậy, cô ta mới có thể tới nhờ hắn.

"Vừa rồi lúc cậu biểu diễn trông rất lợi hại." Ánh mắt của Dương Thư Tĩnh nhìn Lục Chiết mang theo sùng bái, phảng phất như thể đối phương đang phát sáng.

Cô ta ôn thanh nói với Lục Chiết: "Mình đánh một lần cho cậu xem, cậu có thể nhìn giúp mình, xem mình làm đúng hay không? Nếu có chỗ nào không ổn, cậu có thể giúp mình sửa lại."

Lục Chiết trực tiếp cự tuyệt: "Huấn luyện viên ở bên kia, tôi kiến nghị nếu cậu có gì không hiểu, có thể hỏi huấn luyện viên."

Mũ của Dương Thư Tĩnh đã gỡ xuống, trên đầu cô ta cột cao đuôi ngựa, mặt mày nhu thuận, màu da bị phơi đen không ít, nhưng vẫn như cũ cho người ta một cảm giác ôn nhu, năm tháng yên tĩnh.

Diện mạo của cô ta thuộc về loại hình phúc hậu và vô hại, dịu dàng động lòng người. Từ lúc bắt đầu huấn luyện quân sự, trong lớp học có không ít nam sinh đã chú ý tới cô ta.

Hiện tại cô ta vén tóc mái ra sau lỗ tai, lộ ra cần cổ nhỏ yếu, tiếp theo, cô ta ngượng ngùng nói: "Huấn luyện viên quá nghiêm khắc, mình.. mình không dám hỏi thầy ấy. Huấn luyện viên khen động tác của cậu đúng tiêu chuẩn, cậu có thể chỉ mình một chút được không?"

Nữ sinh trong lớp đều sợ huấn luyện viên.

Bên cạnh, một nam sinh đi lại đây, Lục Chiết xếp vị trí thứ nhất, cậu ta đứng bên cạnh Lục Chiết: "Lục Chiết, cậu dạy cậu ấy một chút đi, ngày mai đánh quyền không tốt, huấn luyện viên sẽ phạt chạy năm vòng sân thể dục đó."

Dương Thư Tĩnh cảm kích liếc nhìn nam sinh một cái.

Khuôn mặt tuấn tú của Lục Chiết cương lãnh, sắc thái trên mặt cũng không tốt hơn huấn luyện viên bao nhiêu: "Thực xin lỗi, tôi đang vội."

Dương Thư Tĩnh nhanh chóng lắc đầu, thiện giải nhân ý nói: "Là mình nên nói xin lỗi, là mình quấy nhiễu cậu. Bạn học Lục, cậu bận thì đi đi, mình sẽ hỏi bạn học khác."

Nam sinh vừa rồi tự động xin ra trận: "Mình có thể chỉ cậu."

"Vậy phiền toái bạn học Mã nhé." Dương Thư Tĩnh nhìn nam sinh đầy cảm tạ.

Nam sinh có chút thẹn thùng sờ đầu: "Không.. Không cần khách khí."

Cậu ta phơi nắng đến mức mặt cũng biến thành màu đen, lúc này nhịn không được mà đỏ lên.

Lục Chiết rời đi, hắn nói đang vội không phải là lấy cớ.

Trong bao sương, Tô Từ đã sớm tới rồi.

Hôm nay cô cố ý trang điểm xong mới đi ra ngoài. Thân trên mặc một kiện áo nhỏ không tay màu trắng, thân dưới mặc một cái váy hoa màu hồng nhạt, tóc lỏng lẻo cột thành một búi, cả người tràn đầy thanh xuân và thanh thuần.

Vài sợi tóc vụn vặt tự nhiên rũ trên hai sườn mặt của Tô Từ, khuôn mặt nhỏ trắng nộn và xinh đẹp không thôi.

Cô nhàm chán chơi di động, cũng không biết đã đợi bao lâu, cửa bao sương bị người mở ra.

Thiếu niên mặc áo ngụy trang rảo bước tiến vào.

Lục Chiết tới.

Lúc này Tô Từ mới lên tinh thần. Cô nhìn về phía hắn, oán giận nói: "Em đã chờ anh rất lâu."

Lục Chiết ngồi xuống vị trí bên cạnh cô, hắn tháo mũ xuống: "Thật xin lỗi, anh tới trễ, em đói bụng chưa?"

Một đôi mắt ẩm ướt của Tô Từ nhìn hắn vô cùng đáng thương, ngữ khí lười nhác: "Đói bụng, đói đến mức cả người em bây giờ đều vô lực."

Cô lừa Lục Chiết.

Trước khi ra ngoài Tô Từ đã ăn không ít trái cây, cô cố ý để thiếu niên đau lòng mình mà thôi.

Lục Chiết muốn sờ đầu cô lại phát hiện cô búi tóc, nên không muốn làm loạn kiểu tóc của cô.

Hắn lấy thực đơn, để thiếu nữ chọn món cô thích: "Gọi món trước."

Sau khi người phục vụ tiến vào nhận đơn, cửa lại một lần nữa bị đóng lại.

Lúc này Tô Từ mới bắt đầu đánh giá Lục Chiết bên cạnh, cô kinh ngạc nói: "Lục Chiết, anh bị phơi đen."

Cô duỗi tay muốn sờ mặt của thiếu niên.

Giây tiếp theo, Lục Chiết trực tiếp bắt được tay của cô: "Không cần sờ, anh ra rất nhiều mồ hôi, dơ."

Tô Từ cười khanh khách nhìn hắn: "Em lại không chê anh."

Trước kia làn da của Lục Chiết là trắng lạnh, hiện tại hắn bị phơi đen.

Bởi vì đeo mũ nên gương mặt của hắn còn tốt một chút, nhưng cổ và làn da ở những chỗ lộ ra bên ngoài khác đều bị phơi thành màu lúa mì, hơn nữa còn mặc áo ngụy trang, mạc danh, Tô Từ cảm thấy trên người hắn nhiều thêm vài phần tàn khốc.

Thiếu niên trải qua mài giũa, lộ ra mũi nhọn, cả người càng thêm soái khí và xuất chúng.

Tô Từ nhìn đến trái tim nhỏ mạc danh lại nhanh thêm vài phần.

Lúc huấn luyện quân sự huấn ra không ít mồ hôi, Lục Chiết vốn tính toán trở về đổi một bộ quần áo rồi mới ăn cơm với Tô Từ. Nhưng vì lo lắng để cô chờ lâu, hắn đành phải trực tiếp từ trường học tới đây.

"Không nóng sao? Anh cởϊ áσ khoác ra đi." Trên người Lục Chiết còn mặc áo ngụy trang dài tay, cô nhìn cũng cảm thấy quá nóng.

Lục Chiết xác thật nóng, hắn duỗi tay cởi đai lưng trên eo.

Ánh mắt của Tô Từ sáng ngời, cô duỗi tay qua: "Em giúp anh cởi."

Tay nhỏ như thể không xương quấn lên đai lưng của Lục Chiết, đầu ngón tay tinh tế và trắng trẻo bắt đầu cởi núi thắt của đai lưng.

Lục Chiết nhanh chóng nắm lấy tay nhỏ đang tác loạn của thiếu nữ: "Anh tự mình làm."

Tô Từ cố ý chọc hắn: "Anh ghét bỏ em hầu hạ anh sao?"

Một đôi mắt đen của thiếu nữ lấp lánh, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, Lục Chiết muốn duỗi tay xoa bóp mặt cô: "Không phải."

"Vậy anh để em giúp anh đi." Đuôi mắt của Tô Từ cong lên, cô liếc mắt nhìn hắn một cái: "Đây là chút tình thú giữa người yêu, anh có hiểu không?"

Lục Chiết cúi đầu, siết chặt tay nhỏ đang giãy giụa không an phận của cô: "Dây lưng của đàn ông là có thể cởi loạn hay sao?"

Tô Từ thu hồi tay, cô chép miệng nhỏ: "Có bản lĩnh thì về sau anh đừng cầu xin em giúp anh cởi."

Lục Chiết: "..."

Hắn nhìn cô thật sâu một cái.

Giây tiếp theo, hắn bắt lấy tay nhỏ của cô, đặt trên đai lưng bên hông của mình: "Em cởi đi."

Tô Từ nhịn không được, lập tức liền cười.

Lần đầu tiên cô thấy Lục Chiết lúng túng như vậy.

Mặt mày của cô cong lên nhìn hắn, bắt đầu làm yêu: "Hiện tại em không muốn giúp anh cởi, tự anh làm đi."

Tay nhỏ của Tô Từ lại một chút, một chút mà chơi với nút thắt trên dây lưng: "Bất quá, nếu anh cầu xin em, em liền giúp anh cởi."

Nào có thiếu nữ xấu xa như vậy? Thay đổi thất thường lại tra tấn người.

Nhưng Lục Chiết một chút tính tình cũng không có: "Cầu xin em."

Tô Từ liếʍ môi, có chút hưng phấn: "Là anh cầu xin em."

Đầu ngón tay tinh tế và trắng trẻo bắt đầu cởi dây lưng của Lục Chiết. Động tác của cô một chút cũng không linh hoạt, hai tay nhỏ vẫn luôn tác loạn bên hông của thiếu niên.

Lục Chiết nơi nào nhìn không ra cô đang cố ý chơi đùa?

Hắn vươn tay, nắm lấy tay cô, mang theo cô đè lên nút thắt hai bên.

"Cách" một tiếng.

Nút thắt lỏng ra.

Lục Chiết buông tay ra, đôi mắt đen nhánh nhìn thiếu nữ: "Rút ra."

Mạc danh, mặt của Tô Từ có chút nóng lên.

Dưới ánh mắt u ám của Lục Chiết, cô rút đai lưng từ cài khóa bằng thiết ra.

Một tay ném đai lưng lên đùi của Lục Chiết, cô không chơi nữa: "Quần áo tự anh cởi đi."

Môi mỏng của Lục Chiết cong lên, hắn cười khẽ ra tiếng: "Ừ."

Cởϊ áσ khoác, bên trong Lục Chiết mặc áo ngụy trang ngắn tay, khiến hắn nhiều thêm vài phần soái khí và ngạnh lãnh.

Lúc này, người phục vụ bưng đồ ăn tiến vào.

Lúc này, Tô Từ mới ấn xuống tâm trêu đùa Lục Chiết, ngoan ngoãn ăn cơm.

Lục Chiết gắp thịt cá vào trong chén của cô: "Đợi lát nữa uống chút canh."

Sau khi cái miệng nhỏ của Tô Từ ăn hết tôm viên trong miệng, cô nói với Lục Chiết chuyện cứu bé mập mạp sáng nay: "Chờ cơm nước xong, em cho anh thứ tốt."

Lục Chiết nhíu mày, tuy rằng từ trong miệng thiếu nữ, hắn biết lần này cứu người cũng không nguy hiểm, nhưng về sau thì sao?

Hơn nữa, mỗi lần đều là cô vì hắn, xuất lực cứu người.

Trước kia hắn hoàn toàn không biết gì cả, nhưng hiện tại hắn đã biết, hắn không thể tùy ý để cô mạo hiểm cứu người, mà hắn cái gì cũng không làm.

"Đoàn Đoàn." Lục Chiết nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh đang ăn đến má tuyết phình ra. Hắn lấy khăn giấy bên cạnh, giúp cô lau nước sốt trên tay không cẩn thận cọ vào.

Tô Từ tùy ý để hắn giúp mình lau tay, màu da trên mu bàn tay của Lục Chiết cũng bị phơi đen, biến thành màu lúa mì.

Tay nhỏ tuyết trắng của cô đặt trên tay hắn, một đen một trắng, hình thành đối lập rõ ràng.

Tô Từ cảm thán tay mình làm sao lại đẹp như vậy.

"Làm sao thế?" Cô hỏi hắn.

"Về sau nếu cần cứu người, em không thể hành động một mình." Lục Chiết lau khô tay của thiếu nữ, đưa đến bên môi mình, chủ động hôn lên đầu ngón tay mang màu hồng nhạt của cô một cái: "Gánh nặng cứu người không nên chỉ ở trên người em. Không thể chỉ có em nỗ lực vì anh, còn anh lại ngồi mát ăn bát canh vàng, cái gì cũng không làm."

Thanh lãnh trong mắt Lục Chiết rút đi, hắn nắm chặt tay của Tô Từ: "Về sau nếu muốn cứu người, em nhất định phải nói cho anh, em không thể một mình một người gánh chịu."

Tô Từ gật đầu, đồng ý.

Kỳ thật hắn cũng không phải cái gì cũng không làm. Trước kia khi cứu nữ nhân viên công ty, còn có cứu Lý Trầm Ngư ở trên đỉnh núi, hắn đều có trợ giúp.

Quan trọng nhất chính là, hắn cũng cứu người nhà của cô.

Uống xong một ngụm nước trái cây cuối cùng, Tô Từ đã no rồi.

Lúc này, cô đứng lên, đi đến cửa bên kia, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lục Chiết, khóa cửa bao sương lại.

Mày của Lục Chiết nhảy lên.

Giây tiếp theo, quả nhiên nghe được thiếu nữ nói: "Lục Chiết, chúng ta còn chưa thử hôn trong bao sương."

Hắn mất tự nhiên mà khụ một tiếng: "Cơm em ăn còn chưa xong."

"Em đã ăn no."

Tô Từ bẻ ngón tay xinh đẹp, bắt đầu đếm đã bao nhiêu ngày chưa hôn môi, oán giận nói: "Em cũng sắp biến trở về con thỏ rồi."

Cô đi tới, không có ngồi trở lại vị trí, mà là trực tiếp ngồi lên đùi của Lục Chiết.

Tô Từ mặc váy ngắn, ngồi như vậy, làn váy rụt lên trên, làm lộ ra cặp đùi quá mức trắng nõn: "Hôn em."

Lục Chiết cũng không phải vô dục vô cầu, chỉ là tự chủ cường đại mà thôi.

Hắn duỗi tay kéo làn váy của thiếu nữ xuống, môi mỏng dựa sát vào cô, thấp giọng nói: "Đoàn Đoàn, không cần mặc váy ngắn như vậy."

Cái miệng nhỏ dính nước trái cây của Tô Từ hôn hắn: "Khó coi sao?"

Một đôi mắt đen bóng của cô trừng hắn, rất có tư thế nếu hắn dám nói khó coi liền cắn hắn.

Cằm của Lục Chiết căng thẳng: "Đẹp."

Tô Từ nhìn hắn cười khanh khách: "Em cho anh thứ tốt."

Cái miệng nhỏ hôn lên môi mỏng lạnh lẽo của thiếu niên, cô tặng kẹo bông gòn kim sắc qua. Tiếp theo, cái lưỡi tiêm giảo hoạt cũng chui qua theo.

Nhẹ nhàng câu một cái, vào lúc Lục Chiết đuổi lại, Tô Từ đột nhiên rút lui.

Trong ánh mắt đen nhánh của thiếu niên, ánh mắt u ám, bàn tay to bao trùm cái ót của thiếu nữ, muốn đẩy người về phía mình.

Môi mỏng hơi lạnh đuổi lại đây, Tô Từ nghiêng đầu: "Chờ một chút."

Lục Chiết không rõ nguyên do mà nhìn thiếu nữ.

Tô Từ cười nói: "Em có chút việc quên hỏi anh."

Tô Từ là cố ý, cố ý câu dẫn Lục Chiết, lại đột nhiên dừng lại.

Lục Chiết hít sâu một hơi, thanh âm trầm thấp: "Chuyện gì?"

"Gần đây, lớp anh có nữ sinh thích anh sao?" Đây mới là mục đích chính mà cô gặp hắn đêm nay.

"Hửm?" Lục Chiết có chút kinh ngạc khi thiếu nữ đột nhiên hỏi vấn đề này.

Lục Chiết không biết nữ sinh nào thích mình cũng là chuyện bình thường. Dù sao thì đối phương chỉ chơi một ít tâm tư nhỏ, hơn nữa còn ẩn giấu.

Tô Từ như thể không xương mà dựa vào người của Lục Chiết, cô thay đổi một cách nói khác: "Gần đây anh có cùng nữ sinh nào tiếp xúc tương đối nhiều không?"

Lục Chiết nhịn không được mà duỗi tay nhéo mặt của thiếu nữ: "Không có."

Mỗi ngày hắn đều huấn luyện quân sự, căn bản sẽ không tiếp xúc với nữ sinh khác.

Tô Từ cười, biết Lục Chiết không nghĩ nhiều, cô cũng sẽ không cố ý đề cập đến nữ sinh nào.

"Lục Chiết, em rất hẹp hòi." Tô Từ ghé vào ngực của Lục Chiết, nghiêm túc nói: "Anh phải nhớ kỹ, về sau nếu anh đi gần nữ sinh nào, chơi trò quan hệ mập mờ, em liền không cần anh nữa."

"Đoàn Đoàn!" Lục Chiết một chút cũng không nghe được thiếu nữ nói lời như vậy.

Tô Từ sờ ngực của hắn, nghe tiếng tim đập nhảy lên nhanh chóng của hắn: "Anh ngoan ngoãn, không trêu hoa ghẹo nguyệt liền không có việc gì hết."

Lục Chiết chỉnh lại eo của thiếu nữ, đối diện với ánh mắt xinh đẹp của cô: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Nếu không, tại sao thiếu nữ lại đột nhiên hỏi vấn đề này?

"Chuyện gì cũng không xảy ra." Đầu ngón tay tinh tế và trắng trẻo của Tô Từ quấn lên vạt áo của hắn: "Em đang nhắc nhở anh đấy, em nghe nói có rất nhiều cặp đôi tới đại học liền sẽ chia tay."

Lục Chiết lập tức phản bác: "Chúng ta sẽ không."

Trước kia hắn lo bệnh tình của mình sẽ liên lụy cô, nên mới có thể nghĩ đến buông tay. Nhưng hiện tại bệnh của hắn có hy vọng khỏi hẳn, hắn nơi nào còn có thể đẩy cô ra?

Tô Từ gật đầu: "Em biết."

Cô tin tưởng nhân phẩm của Lục Chiết, nhưng vẫn muốn cảnh cáo hắn: "Dù sao thì anh cũng không thể cùng nữ sinh khác tiếp xúc quá thân cận, bằng không em sẽ ghen. Anh chắc là không biết, trái tim của em chỉ nhỏ bằng lỗ kim, đặc biệt keo kiệt."

Lục Chiết cười khẽ ra tiếng, hắn đáp ứng: "Được."

Lúc này Tô Từ mới vừa lòng.

Cô hoạt động một chút, dựa sát hắn, một đôi mắt đen tràn đầy ý cười: "Còn muốn hôn sao?"

Ở trong ngực thiếu nữ cọ tới cọ lui, cô còn dịch gần đùi hắn một chút, sắp ngồi vào chỗ hai đùi của hắn, làm tay Lục Chiết đang thủ ở eo nhỏ của thiếu nữ siết chặt: "Đừng lộn xộn."

Ánh mắt của thiếu niên ám xuống, nhắc nhở cô: "Đoàn Đoàn, không cần ngồi gần như vậy." Đùi của đàn ông là có thể ngồi sao?

Tô Từ xê dịch cái miệng nhỏ, bất mãn nói: "Anh yêu cầu nhiều quá, không cho em động, cũng không cho em tới gần anh, không hôn nữa."

Thiếu nữ làm bộ muốn đứng dậy.

Lục Chiết thủ ở eo cô không buông, hắn thở dài một hơi: "Đoàn Đoàn, lâm trận lui binh, không phải hành vi tốt."

Tô Từ chớp mắt, đang muốn phản bác, Lục Chiết đã chủ động hôn cô, lấp kín cái miệng nhỏ của cô.

Thiếu nữ bị đè nặng, lưng dựa vào góc bàn.

Lục Chiết hung ác lên.

Tiểu yêu tinh khiến người mệt nhọc, cần phải ăn chút đau khổ.