Chương 69-1

Chương 69.1Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y - Chương 69-1Mắt trời nóng đến mức đứng trên đất cũng nóng chân, lá cây xung quanh uể oải rũ xuống.

Trong lớp Tô Từ có nhiều nam sinh, mười một nữ sinh trong lớp xếp một loạt ở hàng cuối cùng.

Tô Từ xếp ở giữa hàng, mới đi thẳng từng bước có một lát, cô đã cảm giác chân mình bị đế giày cứng cọ sát đến đau nhức.

Tô Từ đã lên mạng tra qua, gót chân của con thỏ khác với gót chân của chó mèo, không những không có thịt lót dày, mà lòng bàn chân con thỏ chỉ có một lớp lông dày, hơn nữa còn nhỏ, rất mẫn cảm, cũng đặc biệt kiều khí.

Cho dù đã khi biến thành người, chân cô cũng mẫn cảm đến quá mức.

Mang giày không thoải mái là có thể bị ma sát đến đỏ bừng, chứ đừng nói hiện tại đang mang giày huấn luyện quân sự có đế vừa cứng vừa mỏng để huấn luyện.

Người thường mang đã cảm thấy không thoải mái, đối với Tô Từ mà nói, liền càng khó chịu hơn.

Mồ hôi lưu lại trên sườn mặt, Tô Từ mím môi, chịu đựng chân đau.

Ngay lúc huấn luyện viên nói đến giờ giải tán nghỉ ngơi, cánh môi vốn đỏ bừng ẩm ướt của cô cơ hồ đã mất đi màu sắc.

Mọi người giải tán đi đến dưới bóng cây uống nước.

"Mệt mỏi quá. Còn chưa qua buổi sáng, tôi đã cảm thấy mình sắp chống đỡ không nổi." Thẩm Tuyết hữu khí vô lực ngồi trên thềm đá.

Miệng nhỏ của Tô Từ uống lên mấy ngụm nước, cô kéo một bên ống quần, cúi đầu nhìn gót chân, phát hiện nơi đó đã bị giày cọ sát đến đỏ lên.

"A, Tô Từ, giày cô có phải không mang vừa hay không?" Thẩm Tuyết nhìn qua, chỉ thấy gót chân tuyết trắng lộ ra của Tô Từ, vị trí ở giữa bị cọ đến đỏ bừng.

Bên cạnh Ôn Đóa Vũ cũng nhìn qua, nhanh chóng nói: "Chỗ mình có miếng dán cầm máu, cậu dán nó ở gót chân, như vậy sẽ không cọ vào chân nữa."

Từ túi quần cô ấy lấy ra vài miếng dán cầm máu, xé xuống hai mảnh rồi đưa cho Tô Từ.

Tô Từ nhận lấy miếng dán cầm máu: "Cảm ơn."

"Nhưng mà Tô Từ, tại sao cô lại không ra mồ hôi thế?" Khăn giấy Thẩm Tuyết dùng để lau mồ hôi đã bị ướt đẫm, nhưng Tô Từ vẫn là bộ dáng thanh mát sảng khoái.

Mọi người đều đổ mồ hôi đầm đìa, ngay cả tóc mái của Ôn Đóa Vũ cũng bị ướt nhẹp thành từng sợi, chỉ có Tô Từ là còn sạch sẽ, quả thực làm người cảnh đẹp ý vui.

Tô Từ sợ nhất là nóng, cô tức giận nói: "Quần áo bên trong của tôi đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp rồi."

Thẩm Tuyết nhìn Tô Từ, chỉ thấy ở phía sau, xác thật có vài sợi tóc vụn vặt rũ xuống dính ở trên cổ của cô.

Cô ấy ý thức được, thì ra tiên nữ đổ mồ hôi cũng đẹp hơn phàm nhân.

Nghỉ ngơi mười phút, huấn luyện lại bắt đầu.

Nghe thấy huấn luyện viên kêu tập hợp, mọi người nản thật sự, nhưng vẫn nhanh chóng chạy tới, không chút nào dám chậm trễ.

Sau một buổi sáng, chỉ là đơn giản dậm chân, điểm số, còn có đứng tư thế hành quân, cũng đủ để khiến Tô Từ nhũn chân.

Mà khó khăn nhất chính là buổi chiều, là thời điểm mặt trời mãnh liệt và độc ác nhất, có thể phơi đến mức người mở không nổi mắt, đầu óc quay cuồng.

Trên sân thể dục một chút gió cũng không có, mặt đất bị nướng đến nóng lên, mỗi người trong lớp học đứng đến thẳng tắp, vẫn không nhúc nhích.

Tô Từ mím môi, ánh mắt đen nhánh liễm diễm ướŧ áŧ, mà môi đỏ lại khô khốc.

Cô cảm giác hai đùi không phải của mình, miếng dán cầm máu trên gót chân đã sớm bị cọ rớt, nổi phồng rộp.

Mà một đầu khác của sân thể dục.

"Báo cáo huấn luyện viên, em có chút không thoải mái." Một nữ sinh sợ hãi mở miệng.

Dưới mũ, sắc mặt của huấn luyện viên nghiêm túc: "Chỗ nào không thoải mái?"

"Em có chút choáng váng đầu." Nữ sinh nhỏ giọng nói.

Huấn luyện viên đi qua trước mặt nữ sinh, liếc nhìn kỹ đối phương một cái: "Tiếp tục đứng tốt, ngón giữa chống vào quần, bụng dưới hóp lại."

Nữ sinh khẩn trương không dám hừ ra tiếng.

"Báo cáo huấn luyện viên." Bên cạnh Triệu Ưu Ưu thanh âm tú khí.

Huấn luyện viên: "Lớn tiếng chút, giữa trưa không ăn cơm sao?"

Nghe vậy, trong lòng không ít người nhịn không được mà mắng chửi huấn luyện viên thật là thần hắc diện, ngay cả cô gái nhỏ cũng không lưu tình, thật là khủng khϊếp.

Mặt của Triệu Ưu Ưu đỏ lên, lặp lại một lần nữa: "Báo cáo huấn luyện viên."

"Nói."

"Cô ấy không thoải mái, vì sao lại không cho phép cô ấy đi nghỉ ngơi?" Triệu Ưu Ưu nhịn không được mà mở miệng thay nữ sinh nói chuyện.

Lời lẽ của cô ta chính đáng: "Nếu thân thể của học sinh không thoải mái, huấn luyện viên hẳn nên thông cảm, chứ không phải là miễn cưỡng cô ấy tiếp tục huấn luyện. Chúng em tham gia huấn luyện quân sự là vì hy vọng rèn luyện thân thể, đề cao tố chất, chứ không phải liều mạng."

Nữ sinh kinh ngạc quay đầu, cô ấy không nghĩ tới thế mà lại có người giúp mình nói chuyện.

"Đứng yên." Huấn luyện viên nghiêm khắc ra tiếng: "Em nói thân thể của em không thoải mái, là cần tôi cho người đưa em đi phòng y tế sao?"

Nữ sinh sợ tới mức nhanh chóng lắc đầu.

Cô ấy chỉ là chân đặc biệt chua xót, cảm thấy mình sắp kiên trì không được mà thôi.

Huấn luyện viên nhìn về phía Triệu Ưu Ưu: "Nếu thân thể em ấy thật sự không khoẻ, tôi sẽ phê chuẩn cho em ấy nghỉ ngơi, em chỉ cần tự mình làm tốt, chứ không phải không rõ tình huống liền tùy tiện thay người xuất đầu."

Triệu Ưu Ưu đỏ mặt, ủy khuất đến mím chặt môi, đôi mắt đỏ hồng.

Lúc nghỉ ngơi, bên cạnh Triệu Ưu Ưu là nữ sinh Phùng Tiểu Dư đưa khăn giấy cho cô ta: "Cảm ơn cậu đã thay tôi nói chuyện, cậu thật tốt."

Triệu Ưu Ưu nhận khăn giấy của cô ấy: "Chúng ta là bạn cùng lớp, hẳn là nên đoàn kết hữu ái."

"Ưu Ưu, cậu thật sự là người đẹp thiện tâm." Một nữ sinh khác cũng đi tới: "Huấn luyện viên một chút cũng không hiểu thương hương tiếc ngọc. Vừa rồi Ưu Ưu dũng cảm nói lại huấn luyện viên, thật sự quá bạo, mình rất thích bộ dáng làm người xuất đầu của cậu."

Triệu Ưu Ưu cười: "Mình chỉ là nói lời nên nói mà thôi."

Phùng Tiểu Dư kéo tay của Triệu Ưu Ưu: "Cậu quá tốt rồi."

Sau khi huấn luyện quân sự buổi chiều kết thúc, Tô Từ cảm thấy chân mình đã đau đến không thể đi đường.

Người trong lớp sôi nổi rời đi.

"Tô Từ, cô không sao chứ?" Thẩm Tuyết thấy giữa mày Tô Từ nhăn lại, bộ dáng ngồi trên thềm đá rất không thoải mái, cô ấy có chút lo lắng.

Ôn Đóa Vũ cũng chưa rời đi, cô ấy cũng lo lắng nhìn Tô Từ.

"Chân tôi có chút đau, các cậu đi trước đi, có người lại đây đón tôi." Tô Từ gọi điện thoại cho Lục Chiết.

Cô đã mấy ngày không gặp hắn.

Thẩm Tuyết gật đầu: "Được, ngày mai gặp. Nếu cô thật sự không thoải mái, ngày mai liền xin nghỉ đi." Hôm nay sau buổi huấn luyện, cô ấy cũng mệt đến không chịu được, chứ đừng nói thiên kim Tô Từ còn nũng nịu hơn cô ấy.

Cô ấy vừa mới nói xong, đang muốn lôi kéo Ôn Đóa Vũ cùng rời đi, liền thấy thân ảnh cao lớn của một người đang đi ngược lại với mọi người mà đến bên này. Đầy người thiếu niên là hơi thở thanh lãnh, làm người nhịn không được mà ghé mắt nhìn.

Thẩm Tuyết còn tưởng tới đón Tô Từ là người nhà của cô, không nghĩ tới lại là Lục Chiết.

Bất quá, đây cũng là điều nằm trong dự kiến.

Thẩm Tuyết quay đầu nhìn lại, quả nhiên, đôi mắt của thiếu nữ đang ngồi trên thềm đá nháy mắt sáng lên.

Thẩm Tuyết đỡ trán, cô ấy đã biết mà.

"Người kia là.." Ôn Đóa Vũ kinh ngạc nhìn nam sinh xa lạ đi về phía Tô Từ.

"Vấn đề này tôi biết." Vẻ mặt Thẩm Tuyết kiêu ngạo, dù sao thì cô ấy chính là công cụ người trợ giúp tình yêu của Tô Từ và Lục Chiết: "Cậu ấy là người mà Tô Từ thích."

Ôn Đóa Vũ càng kinh ngạc, Tô Từ có người mình thích sao?

Cô ấy nhớ đến lúc học Cao Trung, trong trường học Hà Nhĩ Minh thường xuyên theo đuổi cô, nhưng Tô Từ cũng không thích. Lúc ấy bạn cùng bàn của cô ấy còn thường xuyên nói một ít lời chua lòm, châm chọc Tô Từ ánh mắt cao nên mới không thích Hà Nhĩ Minh.

Ôn Đóa Vũ không biết làm sao để nhìn kỹ một nam sinh ưu tú hay không, bất quá, cô ấy cảm thấy ánh mắt của Tô Từ chắc chắn rất tốt.

Người trên sân thể dục dần tản đi, mọi người đều vội vàng đi đến nhà ăn.

Lục Chiết ngồi nửa xổm xuống trước mặt Tô Từ: "Có phải chân đau hay không?"

Hôm nay hắn vẫn luôn lo lắng cho thân thể của Tô Từ.

Hắn biết cô kiều khí. Trước kia, cô mang giày chất lượng bình thường cũng có thể cọ chân đến đỏ lên. Hiện tại mang giày huấn luyện quân sự có đế cứng như vậy, thời gian tập luyện lại dài, cô khẳng định là không chịu nổi.

"Chân đau." Lúc huấn luyện quân sự Tô Từ đã nhịn xuống, nhưng hiện tại khi đối diện với Lục Chiết, cô liền không muốn nhịn.

Cô ủy khuất hít mũi: "Ngày mai em sẽ không tới huấn luyện quân sự."

Lục Chiết ngồi xuống bên cạnh cô: "Anh giúp em nhìn xem."

Hắn khom lưng xuống, bàn tay to bắt được mắt cá chân của Tô Từ, trực tiếp đặt chân của cô lên đùi mình.

Tô Từ giật chân, một ngày huấn luyện quân sự, cô cảm thấy chân mình đã ra mồ hôi, có chút ngượng ngùng: "Không cần nhìn, anh đỡ em đến cửa là được."

"Đừng nhúc nhích, để anh xem có phải đã cọ trầy da rồi không." Một tay Lục Chiết nắm mắt cá chân của cô không buông, một tay khác lại tháo giày của cô.

Tô Từ mang vớ trắng, bàn chân nhỏ trong bàn tay to của Lục Chiết trông rất đáng yêu.

Lục Chiết nói: "Anh giúp em cởi vớ."

Đối phương đã không chê, Tô Từ dứt khoát giả chết, tùy ý hắn. Cô dịch về phía sau, tận lực giấu thân thể trong cây đại thụ.

Động tác của Lục Chiết nhẹ nhàng cởi vớ của thiếu nữ ra, chỉ thấy ngón chân mượt mà của cô đã bị ma sát đến đỏ hồng, trên sườn ngón chân nổi lên bọt nước.

Giữa mày Lục Chiết nhíu chặt.

Hắn lại nhìn vị trí gót chân của thiếu nữ, chỉ thấy bọt nước bên trên bị vỡ, còn ra máu, vết máu dính trong vớ.

Khó trách cô cảm thấy đau.

Lục Chiết kiểm tra thật sự cẩn thận.

Hắn cũng cởi một chiếc giày khác của Tô Từ ra, cũng có bọt nước đã bị cọ vỡ.

Lục Chiết thu vớ của cô lại, giúp cô mang giày, khom lưng qua bế Tô Từ kiểu công chúa: "Đưa em đi phòng y tế bôi thuốc."

Tô Từ ngoan ngoãn gật đầu.

Lục Chiết chọn một con đường nhỏ đi qua, lúc này học sinh cơ hồ đều ở nhà ăn, trên đường cũng không có những người khác.

Tô Từ yên tâm mà thoải mái nằm trong ngực của Lục Chiết. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, liếc mắt một cái liền thấy đường cằm góc cạnh rõ ràng của hắn.

Ngày hôm qua cô còn đang ảo tưởng bộ dáng Lục Chiết mặc áo ngụy trang.

Hiện tại nhìn thiếu niên đang ôm mình, dưới vành nón, gương mặt thanh tuấn, ngũ quan thâm thúy, môi mỏng hơi mím lại, mang theo một cổ thanh lãnh.

Dáng người càng không cần phải nói. Thân hình Lục Chiết cao lớn, vai rộng eo thon, chân cũng dài, hơn nữa hắn còn thường xuyên rèn luyện thân thể, chỉ cách quần áo, cô cũng có thể cảm nhận được cơ ngực rắn chắc của hắn.

Tô Từ thích đến không chịu được.

Cô nâng cằm lên, chủ động dựa sát vào Lục Chiết, hôn lên môi mỏng lạnh lẽo của hắn.

Sau đó, miệng nhỏ còn xấu xa dời xuống, dừng ở trên hầu kết của Lục Chiết.

"Đoàn Đoàn." Cảm nhận được chỗ cổ hơi ngứa, hầu kết của Lục Chiết nhịn không được mà hoạt động lên xuống một chút.

Bàn tay to của hắn siết chặt, ôm chặt lấy thiếu nữ, trên đường nhỏ bỗng nhiên dừng chân lại.

Tô Từ nhẹ nhàng hôn một cái, liền rút lui.

Cô ngẩng đầu, liếʍ môi, ghét bỏ nói: "Thật mặn."

Mặt của Lục Chiết hiếm khi nóng lên, sắc thái trong đôi mắt đen nhánh nhiều thêm vài phần quẫn bách và bất đắc dĩ: "Anh ra rất nhiều mồ hôi."

Tô Từ dựa sát vào cổ của Lục Chiết, ngửi thử.

Lục Chiết ngăn cô không được: "Đoàn Đoàn."

Giây tiếp theo, hắn nghe thấy tiếng cười thanh linh của thiếu nữ: "Xác thật là mùi mồ hôi rất nồng."

Lục Chiết nhìn cô thật sâu một cái. Nam sinh khác nữ sinh, khi ra mồ hôi thì hương vị sẽ tương đối dày đặc, mùi thân thể cũng sẽ tăng lên.

Mà thiếu nữ trong ngực của hắn vẫn thanh mát sảng khoái, hắn có thể ngửi được mùi hương thân thể nhàn nhạt của cô.

Hắn cúi đầu, học bộ dáng xấu xa của cô, khẽ cắn trên môi cô, còn cố ý dùng hàm răng vuốt ve vài cái rồi mới buông ra: "Em ngoan một chút, lại lộn xộn liền quăng em xuống."

Tô Từ được chút ngon ngọt, cười cong đôi mắt.

Lúc này cô mới an tĩnh.