“không có! Làm sao có thể!”
Diệp Y quay người lại phản ứng kịch liệt , ra vẻ bình tĩnh ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt thành thật nhìn anh nói: “tôi chỉ là ở nhà khác cảm giác không được tự nhiên, hơn nữa...... Chúng ta không phải bạn sao? Tôi làm sao lại sợ anh.”
Cô đến chết còn không sợ sao phải sợ một người đàn ông!
Nhìn bộ dáng nghiêm trang của cô, khẽ cười một tiếng,“ phải ,là bạn.”
Nói xong, xoay người đi sang bên khác của hành lang, Diệp Y chậm rãi thở phào, vẻ mặt quái dị vuốt tóc, cô cảm giác khó trách độc thân đến bây giờ, vị hôn phu tốt như vậy bị cô biến thành bạn,đúng là trời sinh cô đơn.
Chạy về phòng thổi khô tóc, lại ăn vài thứ, đợi lúc cô đem đĩa bưng xuống , lại nhìn thấy a di kia đang tại làm bánh ngọt, hiển nhiên là mới ra lò, mùi thơm bốn phía.
“Diệp tiểu thư gọi tôi một tiếng là được rồi, không cần tự cầm xuống.”
A di thấy cô bưng xuống, lập tức lau khô tay đi qua nhận lấy, Diệp Y nhìn vào phòng bếp ,“ Phó tiên sinh nhà gì không ăn gì sao?”
Mặc dù hôm nay ăn ở nhạc viên sơn trang , chỉ nhìn đẹp chả ăn gì, cô nhìn Phó Cẩn Sinh không ăn mấy miếng còn không bằng chọn nhà hàng gia đình có hương vị tốt nói chuyện làm ăn.
“Không có, Tiên Sinh mỗi ngày đều bận đến khuya, tôi chút nữa cũng đi ngủ, cho nên chuẩn bị một ít thức ăn ở nơi này.” A di cười híp mắt nói.
Nghe vậy, Diệp Y gật gật đầu, nhìn hai lần cái bánh ngọt màu xanh lá cây kia, a di cũng lập tức bưng tới cho cô nếm thử.
“Tôi vừa vặn đi lên, thuận tiện giúp gì bưng lên.”
Nghe vậy, a di ngẩn người, lập tức lại gật gật đầu, “vậy thì phiền Diệp tiểu thư .”
Diệp Y cười bưng qua cái kia đĩa, lại đem ly kia cà phê đặt ở trên mâm, sau đó hiếu kỳ chạy lên lầu, cô không có gì phải sợ, họ là bạn cô tự nhiên một điểm mới đúng.
Đi tới thư phòng, cô hít một hơi thở sâu ,đưa tay gõ hai cái vào cửa phòng, bên trong qua một lúc lâu, mới truyền đến một tiếng“đi vào”.
Cửa khép hờ, cô dùng hai tay bưng đĩa dùng đầu giữ cửa đẩy ra, chờ sau khi tiến vào chỉ thấy người đàn ông đứng trước rượu rót rượu, anh hình như cũng vừa tắm , trên người mặc kiện áo choàng tắm, Diệp Y lập tức cảm thấy mình chính là một cái bệnh tâm thần, khuya khoắt tại sao muốn tới đưa đồ.
Không đúng, tự nhiên điểm!
Đem đồ đặt lên bàn, ánh mắt của cô bị cái tủ rượu to hấp dẫn, phía trên đủ loại rượu rực rỡ muôn màu khiến cho người ta không phân rõ nhưng cô biết, chắc chắn rất đáng tiền là được.
“Cái đó...... A di anh đói, cho nên liền làm một ít thức ăn, tôi đặt ở cái này ở đây.”
Diệp Y đang chuẩn bị rời đi, không cẩn thận liếc tới kính ở trên bàn, nhãn châu xoay động, cúi người xuống lặng lẽ cầm lên đặt trước mắt.
Khá lắm, độ cận cao như vậy!
“Em đang xem cái gì.”
Tay run một cái, Diệp Y vội vàng đem hắn kính mắt thả xuống, “có lỗi với, tôi......”
“Không sao.” Anh bưng một ly đá, dùng cái kẹp kẹp hai viên cho vào ly cà phê .
Anh rất cao, chờ anh gần lúc, Diệp Y không tự giác ngồi ở trên ghế sa lon, không khỏi len lén liếc mắt đối phương, gương mặt kia không mang kính mắt giống như là biến thành người khác, góc cạnh rõ ràng hình dáng hơi có vẻ lăng lệ, không còn ônhòa thân thiết như bình thường nhưng không mang kính mắt trông soái hơn.
"Tại sao anh không đi mổ cận ?” Cô nhịn không được tò mò hỏi.
Thân hình yêu kiều nhỏ nhắn ngồi trên so lon mang theo ánh mắt tò mò nhìn anh.
Anh bưng cà phê, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô mắt, cười nhẹ một tiếng, “không có thời gian.”
Diệp Y: “......”
Đây tuyệt đối là chuyện cười trong chuyện cười mà cô nghe được!
Trước kia cô có một bạn học lúc học trung học bị cận, bình thường không mang kính căn bản là thấy không rõ, nghĩ tới đây, cô bỗng chậm rãi đứng lên, khua tay trước mặt anh, “ anh..... Nhìn rõ không?”
Dường như cảm thấy hỏi như vậy có chút không ổn, cô vừa chuẩn bị một đáp án khách khí để trả lời nhưng cánh tay đột nhiên bị người nắm chặt, chỉ thấy đối phương bình tĩnh nhìn mình.
Nhẹ buông tay, ánh mắt anh sâu thẳm “nên thấy rõ chắc chắn nhìn rõ.”
Bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên nhiên lui về sau một bước, Diệp Y không khỏi đỏ mặt ,tùy tiện sờ tay lên đầu một cái , “muộn...... Buổi tối... Uống quá nhiều cà phê không tốt, anh đi ngủ sớm đi.”
Nói xong, liền chạy ra ngoài, nhưng mới vừa đi đến đầu hành lang lại lập tức dừng bước, lui về phía sau nhìn một chút, mặt nhỏ tràn đầy quái dị.
Không nên a, cô làm gì đi nhanh như vậy, cô có vấn đề gì đâu người ta chỉ là thuận miệng nói, cô nghĩ mình thành ai rồi?
Cô nhất định là thiếu nam nhân!
Càng nghĩ càng thấy phải chột dạ, cô vội vàng về phòng ngủ, thế nhưng là trằn trọc như thế nào cũng ngủ không được , buổi tối còn nằm một mơ, mơ thấy cô ngồi trên núi vàng khắp nơi đều là vàng quá chói mắt, giấc mơ đẹp Diệp Y cũng không nguyện ý tỉnh lại, chỉ là hôm qua định đồng hồ báo thức vang lên, cô mới mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Ở nhà người khác thì không thể giống nhà mình ngủ đến tự nhiên tỉnh, cho nên cô liền đặt đồng hồ báo thức, ánh nắng xuyên thấu qua màn cửa vào trong nhà, tạo thành những chùm sáng.
Hôm nay còn phải đi châm cứu, Diệp Y vội vàng đi rửa mặt, chờ thay quần áo xong xuống dưới chỉ thấy vị hôn phu đã ngồi ăn điểm tâm, Âu phục phẳng phiu, trợ lý Lưu đang nói gì đó.
“Muốn Diệp tiểu thư ngủ thêm một lúc, cho nên tôi không gọi Diệp tiểu thư.”
Gặp cô đứng lên, a di cũng cười cầm lên một bộ bộ đồ ăn, Diệp Y vội vàng nói cám ơn, đliền ngồi ở bàn dài một bên .
Trên bàn bữa sáng có đủ loại màu sắc hình dạng , Diệp Y múc cho mình một chén cháo, một bên nghe trợ lý Lưu tới đâu , mặc dù không quá rõ, nhưng đại khái ý tứ hẳn là công ty có chuyện gì gấp.
“Tôi hôm nay đi một mình cũngđược, Phó tổng có chuyện đi mau đi , anh khách sáo như vậy, tôi băn khoăn .” Diệp Y để đũa xuống, nghiêm trang nói.
Anh nhìn cô, đôi mắt cụp xuống, “ bớt chút thời gian, chiếu cố tốt Diệp tiểu thư.”
“Nhất định.” Trợ lý vội vàng gật đầu.
Nếu không phải là cái này Diệp tiểu thư có bệnh, anh ta định đem đối phương làm lão bản nương đối đãi, chính là đáng tiếc......