Chương 19.2

Diệp Y chưa từng nghĩ tới đều thời đại này mà toàn bộ đại gia tộc vẫn là ở cùng một chỗ, cô có chút chột dạ theo vào biệt thự trên ghế có mấy người ngồi cũng là mấy người hôm tang lễ gặp.

“Ai u, hôm nay mặt trời mọc đằng tây à? Anh cả mang phụ nữ về nhà, cô cô, chúng ta hôm nay tới không khéo rồi.”

Trên ghế sa lon ngồi một người đàn ông tóc húi cua nói xong, mấy người còn lại đều rối rít quay đầu nhìn chỉ thấy hai người đi vào ,một cô gái mặc bộ váy đỏ thân hình mỹ lệ, khuôn mặt tinh xảo thanh lệ, nhìn tuổi không lớn lắm, mấy người nhìn đều cau mày, người ở đây hoài nghi mình có phải là nhìn lầm rồi hay không.

Trước kia trên thọ yến của lão gia tử, Phó Cẩn Sinh bị trúng thuốc vẫn một mình chịu đựng, bọn họ cho là đối phương là không thích phụ nữ, bằng không nhiều năm như vậy làm sao có thể ngay cả một người phụ đều không động vào vậy mà hôm nay mang theo phụ nữ trở về!

Nhìn những người kia, Diệp Y có chút xấu hổ, chỉ cố ra vẻ bình tĩnh trốn đằng sau Phó Cẩn Sinh, sợ cái gì, vị hôn phu của cô mới là người thừa kế, mới không cần nhìn sắc mặt những người nay!

Lúc này một phụ nữ trung niên đeo tạp dề đi tới, âm thanh đè thấp, “tôi không có ngăn được, bọn họ nói có chuyện quan trọng tìm Phó tiên sinh.”

Giữa lông mày cau lại, Phó Cẩn Sinh liếc mắt nhìn phụ nữ trung niên , “mang Diệp tiểu thư lên nghỉ ngơi.”

Biết đây là chuyện nhà của người khác, Diệp Y đương nhiên sẽ không nghe lén, lập tức ngoan ngoãn cùng a di kia cùng nhau lên lầu hai, thuận miệng hỏi vài câu mới biết được bình thường những người kia đều ở trong trang viên khác, hôm nay lại nhất định phải tới, cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Đi tới một gian phòng, Diệp Y còn đến không kịp dò xét một phen, nụ cười đó mặt mày a di chợt cười nói: “vừa mới Phó tiên sinh đã để người đưa quần áo tới, mỗi kích thước đều có.”

Diệp Y mắt to trừng một cái, di chuyển đi tới bên trong tủ quần áo bên cạnh, vừa mở ra tủ quần áo, chỉ thấy bên trong đầy các loại quần áo, đủ loại kiểu dáng .

Cô không dám tin nháy mắt mấy cái, quan tâm như vậy sao?!

“Tôi đi làm cho Diệp tiểu thư chút đồ ăn, tiểu thư trước tiên đi tắm đi .” A di nói xong liền cười đi xuống.

Nhìn cái này tủ đầy quần áo cô có chút không bình tĩnh nổi, lại đi phòng tắm nhìn một chút, xả nước nóng, rồi từ trong tủ quần áo lấy ra một váy ngủ màu hồng, không biết nghĩ đến cái gì, lại lấy điện thoại tìm giá quần áo.

Tìm hai thương hiệu cô yên lặng đi tắm , nhà giàu số một đúng là nhà giàu số một, không phải người nghèo như cô có thể so sánh được!

Tắm một lúc, Lý Cầm Cầm gọi hết cuộc này tới cuộc khác , Diệp Y chỉ nói lần sau nói chuyện tiếp, nếu là bị cô ấy biết cô ở nhà Phó Cẩn Sinh, cái đứa mất trí kia nhất định sẽ giật dây cô ngủ người ta, cô mới không cần làm loại chuyện không có tiết tháo này.

Tắm rửa, trên bàn có đồ ăn a di vừa mới đưa lên Diệp Y vừa lấy khăn lau ướt tóc, vừa đi ra ngoài đứng ở đầu cầu thang nhìn xuống dưới , phát hiện những người kia hình như đã đi, quá đáng thương, vị hôn phu của cô mỗi ngày bị người ngấp nghé người vị trí, chắc chắn rất khổ cực.

“Nhìn cái gì?”

Bên tai chợt vang lên một giọng nói nam, Diệp Y toàn thân cứng đờ, chậm rãi quay người lại, chỉ thấy người đàn ông mặc áo sơ mi đen đứng sau lưng cô, hơn nữa không đeo kính, thanh âm lãnh đạm không mang theo bất kỳ tâm tình gì, trên tay còn cầm một quyển sách.

“Tôi...... Tôi...... Tùy tiện...... Đi một chút......”

Cô không dám nhìn anh, nghiêng đầu sang chỗ khác vừa lau tóc vừa đi về phòng , quá lúng túng, vì sao lại lúng túng như vậy !

“Ăn gì chưa ?”

Dừng lại, Diệp Y ho nhẹ một tiếng, cứng ngắc quay đầu nhìn anh “tôi..... Tôi thổi khô tóc liền đi ăn.”

Váy ngủ màu hồng nhạt chỉ đến đầu gối, trắng nõn mảnh khảnh bắp chân bại lộ trong không khí, trên sợi tóc giọt nước một giọt xuống nàng trên xương quai xanh của cô, lại thuận thế trượt vào chỗ sâu ở giữa cổ .

Người đàn ông nhàn nhạt nhìn nàng mắt, ánh mắt ảm đạm đi "Em rất sợ tôi. "