Triệu Hồng Anh thương cô vừa mới khỏi bệnh nặng, bèn bàn bạc với tiểu tổ trưởng rồi phân cho cô việc ghi công điểm.
Trong khoảng thời gian cô bị bệnh, Triệu Hồng Anh không ngại vất vả chăm sóc cô. Sài Thụy Vân cũng giúp đỡ cô rất nhiều.
Cố Hoàn Ninh suy nghĩ, định mời hai người một bữa cơm cảm ơn.
Cách đó không xa, Trịnh Diệu Cầm thấy công việc mình muốn bị người ta làm, không khỏi mím môi, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng.
Cố Hoàn Ninh khỏi bệnh quá nhanh, mà lúc này còn chưa tuyển giáo viên tiểu học nữa, cô ta phải nghĩ cách mới được.
Trịnh Diệu Cầm cầm một chiếc cuốc được người ta đưa cho, cũng có nghĩa là hôm nay cô ta phải làm việc mệt nhất.
Còn nhớ lúc vừa xuống nông thôn, cô ta cũng được đưa cho một cái cuốc.
Cuốc kia nặng muốn chết, cô ta giơ lên được một nửa thì chẳng còn sức lực nào nữa, bị trọng lượng của cuốc kéo cô ta ngã nhào tới phía trước.
Đầu cô ta đập vào tảng đá ở chỗ khai hoang, làm Trịnh Diệu Cầm phải nằm trên giường một tháng.
Nay cô ta dốc sức thì đã có thể giơ cuốc lên được rồi.
Trịnh Diệu Cầm mở hai tay ra nhìn, lòng bàn tay vốn non mịn lúc trước nay đã đầy vết chai.
Cô ta nghĩ, tại sao mình lại phải làm những việc này chứ, thật không cam lòng.
Làm việc chưa được nửa giờ đồng hồ, Trịnh Diệu Cầm tìm lý do để về sớm.
Cố Hoàn Ninh là người ghi điểm, cô không quyết được, đành phải đi tìm tổ trưởng để hỏi.
Tổ trưởng là một bác gái vào đại đội này trước, vừa nghe nói Trịnh Diệu Cầm muốn xin nghỉ, bác ta nhướng mày, vẻ mặt khó chịu.
"Thanh niên trí thức Trịnh ạ, tháng này cô đã xin nghỉ bao nhiêu lần rồi? Là do cơ thể cô không khỏe hay làm sao? Dù sao không thể ngày nào cũng xin nghỉ như vậy được chứ.
Cô nghỉ rồi, việc của cô thì ai làm? Cô còn trốn tránh lao động như vậy thì tôi sẽ báo lên đại đội trưởng, tháng này cô sẽ không có công điểm nữa đâu."
Ngữ khí của tổ trưởng cực kỳ khó chịu.
Đầu xuân chính là thời điểm quan trọng, khai khẩn xới đất rồi gieo trồng, có chuyện nào mà không thiếu người.
Đám xã viên chỉ hận không thể biến thành hai người làm.
Kết quả đám thanh niên trí thức này cứ kéo chân bọn họ, xong rồi cuối năm chia lương thực lại phải chia phần cho bọn người này nữa.
Có xã viên xung quanh quay sang nhìn.
Trịnh Diệu Cầm day huyệt Thái Dương, trong lòng đã mắng bà bác này tám trăm lần, ngoài mặt thì lại tỏ ra mềm yếu:
"Bác ạ, đầu cháu choáng lắm, chắc là bị cảm nắng rồi, còn cảm thấy khó chịu muốn nôn nữa."
Cố Hoàn Ninh cúi đầu nhìn chiếc áo khoác quân đội trên người mình, cô: "..."